soái chạy đi chơi, còn không biết đám binh sĩ kia sẽ mắng ta thành thế nào
đâu?”
Nàng cũng không muốn được phong làm hồng nhan họa thủy đâu, cũng
không muốn bị người khác mắng chửi mình không có liêm sỉ!
“Ai dmas nhiều lời, Bổn vương sẽ để hắn chết!” Môi mỏng lạnh lẽo khạc
ra mấy chữ không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào.
Ách…… “Hiên Viên Ngạo, ngươi không nhớ được lần trước ngươi cũng
nói như vậy với Công Tôn Trường Khanh sao?” Khụ khụ, không phải, nói
chuẩn xác phải là ở trong chuyện xưa của nàng, đã nói như thế với Công
Tôn Trường Khanh! Hắc hắc…… Nếu không mấy ngày nay nàng đi trong
quân doanh kể chuyện xưa đoạn tụ hung hăng vét một khoản nữa?
Lời này vừa rơi xuống, mặt của hắn liền tối đen, hung hăng nhìn nữ nhân
đáng chết này. Thật là không hiểu tại sao lúc nàng đi chung với hoàng thúc
lại nghe lời như vậy, đến lúc đi với hắn, bản lãnh tức chết người không đền
mạng chỉ chốc lát liền chạy ra quấy phá!
Được rồi, hắn tương đối khinh bỉ chính mình, ngày này qua ngày khác
dù yêu nàng nhưng bộ dáng hắn luôn là giận đến giơ chân!
"Được rồi, nàng tốt nhất nghỉ ngơi đi, Bổn vương còn có quân vụ cần xử
lý, đi ra ngoài trước!" Nói xong thì xanh mặt rời đi, bây giờ hắn thật lòng
cảm giác cực kỳ coi thường mình!
Hắn muốn đi ra ngoài, cũng không phải bởi vì quân vụ. Nếu hoàng thúc
cũng ở đây, hắn có thể đấu đến ngươi chết ta sống với hoàng thúc, nhưng
bây giờ hoàng thúc lấy mạng của mình đi liều mạng để cứu nàng. Lúc này,
Hiên Viên Ngạo hắn tuyệt đối không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó
khăn!
. . . . . .