"Vương gia, từ giờ trở đi, thuộc hạ nguyện ý mỗi ngày ngủ ít hai canh
giờ, giúp vương gia xử lý buôn bán ở của hàng!" Liên Hoa cũng không cam
chịu yếu thế.
"Ừm! Lòng trung thành của các ngươi, bổn vương hiểu. Nếu nói như
vậy, liền gả Tiểu Nguyệt cho Liên Vụ đi!" Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.
Hai người vừa nghe, suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi! Không dám
tin ngẩng đầu nhìn hắn, tại sao bọn họ biểu hiện trung thành, kết quả Tiểu
Nguyệt lại gả cho Liên Vụ chứ?
"Vương gia!"
"Vương gia!"
Hai người đồng thời mở miệng: "Liên Vụ không thích hợp với Tiểu
Nguyệt!" Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ ăn ý như vậy!
"Có thích hợp hay không cũng không còn biện pháp nào khác, các ngươi
không phải đều không muốn cưới Tiểu Nguyệt sao? Bổn vương cũng chỉ có
thể uất ức Liên Vụ thôi, hi vọng Liên Vụ không nên trách Bổn vương!"
Gần đây tâm tình mỗ vương gia vô lương đang rất tốt, vì vậy có nhã hứng
trêu cợt thuộc hạ.
Ai ngờ vừa đúng lúc Liên Vụ đến tìm Liên Hoa, ở cửa ra vào nghe được
lời này, suýt nữa té nhào! Không phải vương gia trêu cợt hắn chứ? Bây giờ
hắn còn chưa có ý định lấy vợ đâu! Huống chi, nếu thật sự cưới Tiểu
Nguyệt đó, sợ rằng mình sẽ bị bằng hữu xa lánh mất!
Lảo đảo nghiêng ngã đi vào "bùm" một tiếng quỳ gối trước mặt của Hiên
Viên Vô Thương: "Vương gia, thuộc hạ tuyệt đối không muốn cưới vợ,
ngài đừng nói giỡn nữa! Thuộc hạ nguyện ý mỗi ngày tốn thêm hai canh
giờ, đi thúc giục đám người kia thăm dò tin tức, cho nên ngài hãy bỏ qua
thuộc hạ đi!"