Nhớ tới chuyện này, tâm tình của hắn cũng trầm xuống.
"Chuyện này, là hoàng thúc có lỗi với hắn!" Nếu không phải hắn trở lại
muộn hai tháng rưỡi, sao có thể vừa đúng lúc phá hôn lễ của hắn.
"Không có gì, chuyện này đều là hoàng huynh tự nguyện, nhưng. . . . . ."
Nhưng hiện tại hoàng huynh quả thật có chút thảm.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không thảo luận vấn đề nặng nề này nữa.
"Tìm được Địch chưa?" Hiên Viên Địch, Tứ vương gia của Hiên Viên đế
quốc, ngược lại là người bọn họ tra được có âm mưu, Địch cũng là một tay
hắn dạy, tất nhiên không đành lòng để hắn xảy ra chuyện gì.
"Tìm được." Nói đến chuyện này, tâm tình của hắn càng thêm xuống
thấp, "Lúc chúng ta tìm được Tứ hoàng huynh, hắn đã uống thuốc độc tự
vận!"
Tứ hoàng huynh từ nhỏ đến lớn đã cùng chơi chung với huynh đệ bọn
họ, cũng là tướng quân thống lĩnh phòng tuyến bên phía nam của Hiên Viên
đế quốc. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, tuy là có chút nghiêm trọng,
nhưng vẫn không đến nỗi tự vận! Lại không bàn đến chuyện bọn họ đã
đồng ý với hoàng thúc sẽ lưu lại hắn một mạng, vì giao tình hơn hai mươi
năm của bọn họ. . . . . .
Có chuyện gì mà huynh đệ bọn họ không thể từ từ giải quyết, mà phải ồn
ào đến bước này!
Đôi mắt tà mị như hoa đào thoáng qua một tia trầm thống, thở dài một
cái: "Nói đại hoàng huynh của cháu đối xử tử tế người nhà của hắn."
"Vương phi của Tứ hoàng huynh cũng tự vận." Nói xong tâm tình càng
thêm đè nén, "Chỉ là tiểu thế tử vẫn còn, hoàng huynh đã để tiểu thế tử thừa