đã nhìn thấy Tam hoàng huynh mình, con ngươi như lưu ly dính vào chút lệ
quang.
"Tam hoàng huynh. . . . . ." Hoàng huynh làm sao lại biến thành như vậy?
Giương mắt nhìn hắn một chút: "Được rồi, vốn là cảm thấy không có gì,
nhưng bị các người đều nói như vậy, thật đúng là cảm thấy không thoải mái
rồi!" Mở miệng cười, hiếm khi được thoải mái như vậy.
Nữ nhân kia nói rất đúng, còn có nhiều người quan tâm hắn như vậy, sao
hắn có thể coi thường mạng sống của mình. . . . . .
Hiên Viên Triệt nghe vậy, cười ngọt ngào: "Người ta là muốn nói hoàng
huynh trở nên anh tuấn hơn! Mái tóc màu trắng này, có vẻ làm cho khí hàn
băng trên nguời hoàng huynh càng đậm!"
. . . . . .
Vài ngày sau, đám người Hiên Viên Vô Thương rốt cuộc bước ra khỏi
biên giới của Hiên Viên đế quốc, tâm tình Vũ Văn Tiểu Tam cũng có chút
buồn bực: "Thương Thương, chàng nói tại sao không có ai đi tiễn chúng ta
vậy?"
"Tam nhi muốn có người tiễn sao? Người ta khi xuất phát không có
thông báo cho bọn họ!" Đôi mắt tà mị như hoa đào xẹt qua một tia sáng
giảo hoạt, dung nhan như cánh hoa đào đã khôi phục nguyên trạng.
Nhìn hắn lần nữa biến đổi nét mặt trở về khuôn mặt yêu nghiệt của hắn,
nàng hết sức bất mãn mím mím môi: "Khó trách! Ta nói nhân duyên ta tốt
như vậy, bọn họ làm sao sẽ không tiễn ta chứ!"
Lời này vừa rơi xuống, ngoài xe ngựa truyền đến một hồi hô to: "Hoàng
thúc, hoàng thẩm, chờ chúng ta một chút. . . . . ."