Vì vậy liền gật đầu: "Được, trở về vương phủ! Hiện tại liền lên đường
sao?"
"Cái người đầu heo này! Còn tự xưng mình thông minh? Hiện tại liền lên
đường, chàng sợ Dạ Tử Kỳ không bắt được chàng sao? Chúng ta phải đợi
khi hắn oanh oanh liệt liệt quậy lớn việc này. Lúc mọi người đều biết phủ
nhiếp chính vương bị tịch thu, nghênh ngang trở về, cho bọn hắn một kinh
hỉ!"
Chỉ có nghênh ngang trở về như vậy, cũng chính là một bộ dáng rõ ràng
không sợ hãi. Dạ Tử Kỳ thấy vậy, dù có một trăm lá gan, cũng không dám
làm gì bọn họ.
Hắn ngược lại đoán được ý tưởng của nàng, chỉ có chút không hiểu tại
sao muốn trở về phủ nhiếp chính vương, có chuyện gì trực tiếp làm không
được sao?
Nhưng vào lúc này, Vũ Văn Tiểu Tam hỏi hắn một vấn đề: "Thương
Thương, chàng suy đoán Dạ Tử Kỳ có biết Dạ Tử Mị vì để cho hắn leo lên
ngôi vị hoàng đế mà làm mấy chuyện này không?"
"Chắc không biết." Không chút do dự mở miệng, Dạ Tử Kỳ là người tâm
cao khí ngạo. Nếu biết, đánh chết hắn ta cũng sẽ không đồng ý Dạ Tử Mị
làm chuyện như vậy, bởi vì dù ngồi lên vương vị cũng bị người khinh
thường.
Chợt, ánh mắt sáng lên, có chút sợ hãi nhìn nàng, không nghĩ tới nha đầu
này còn có ý này, trong ngày thường ngược lại đã xem nhẹ nàng rồi.
Hiên Viên Lạc Thần cũng nghe ra được đại khái, mở miệng cười: "Mẫu
thân, người thật thông minh!"
Vũ Văn Tiểu Tam cười tự hào một tiếng: "Tất nhiên, nhìn một chút mẫu
thân con là ai!"