Trên người nam tử một trận run rẩy, rồi sau đó ngừng lại. . . . . .
Trên mặt đều là thở dài sau khi vận động, vén tóc đen của nữ nhân phía
dưới người, bờ môi ở trên mặt của nàng lưu luyến quên về: "Hoá ra là như
vậy, tiểu yêu tinh, ngươi nói tại sao ngươi đều hơn bốn mươi rồi, gương
mặt này vẫn giống như tiểu cô nương đây?"
Trong lòng Dạ Tử Mị tràn đầy giễu cợt, gương mặt này nếu không như
vậy sao có thể lừa gạt được các ngươi giúp nhi tử của ta? Cánh tay ngọc
đưa ra, vòng chắc cổ của hắn: "Đó không phải là vì để cho Tướng quân yêu
mến sao?"
"Ha ha. . . . . . Ngươi có biết ta thích nhất ngươi cái gì không?" Hơi thở
Nhạc Thanh Minh có vẻ thô cuồng trên mặt bà ta, lộ ra một nụ cười khí
phách.
"Thích nhất ta cái gì?" Dạ Tử Mị cố làm ra vẻ tò mò mở miệng.
Người trên nóc nhà cũng đã nghe không nổi nữa, chuẩn bị trực tiếp hành
động. Tiếp, lại nghe được âm thanh của Nhạc Thanh Minh. . . . . .
"Thích nhất gương mặt này của ngươi, dáng dấp với đứa con trai kia của
ngươi cơ hồ là giống nhau như đúc, ngươi biết không? Mỗi lần đè ép
ngươi, bản tướng quân đều cho rằng mình đè ép hắn, nhiếp chính vương
phong hoa tuyệt đại của chúng ta, chậc chậc. . . . . . Nhưng đáng tiếc, ngươi
không có phong cách như yêu như tiên kia, nếu không bản tướng quân sẽ
yêu ngươi hơn đấy!" Nhạc Thanh Minh nói xong, đáy mắt xuất hiện một tia
tình triều cuồng nhiệt. So với Hiên Viên Vô Thương hắn lớn hơn hai tuổi,
lần đầu tiên nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương, liền hoàn toàn bị hắn ta mê
hoặc. Chỉ cần tưởng tượng một chút nam tử kiêu căng, giống như đám mây
kia bị hắn đè ở phía dưới, cái loại cảm giác thỏa mãn đó cơ hồ có thể làm
cho hắn cũng nhẹ nhàng như đám mây vậy!