"Thật sự !" Vũ Văn Tiểu Tam nhanh chóng gật đầu!
"Tam nhi làm sao có thể nghĩ đến tìm ta làm nơi nương tựa ? Ngạo khi
dễ nàng ?" Nói đến chỗ này thì thanh âm đã ôn nhu rất nhiều.
Hắn thốt ra lời này, Vũ Văn Tiểu Tam chu mỏ, chợt cái mũi đau xót, vài
giọt lệ lạch cạch lạch cạch rớt xuống. . . . . .
Cái này làm cho Hiên Viên Vô Thương hoảng, đứng dậy chạy nhanh tới
ôm nàng vào trong lòng, tay chân có chút luống cuống lau lệ cho nàng : "
Sao vậy ? Có chuyện gì nói với Thương Thương , Thương Thương giúp
Tam nhi làm chủ!"
"Hu oa. . . . . . Người ta gả cho Hiên Viên Ngạo, hắn mỗi ngày khi dễ ta,
còn muốn giết ta. Thái hậu còn tưởng rằng người ta mang thai , tiếp qua
chín tháng sinh không ra đứa nhỏ chính là tội khi quân ! Đám nữ nhân
trong tam vương phủ còn mỗi ngày muốn ta chết, bọn hạ nhân cũng không
đặt ta ở trong mắt, hiện tại Thương Thương còn khi dễ ta. . . . . . Hu oa. . . .
. ."
Cảm xúc đè nén rất nhiều ngày rốt cục xuất ra, có tưởng niệm đối với
người thân ở kiếp trước , có khủng hoảng đối với thế giới không biết này ,
có lo lắng trong lòng mấy ngày nay . . . . . .
Kiếp trước, nàng chẳng qua là một nhân viên văn phòng nho nhỏ , chưa
từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày cuốn vào bên trong tranh đấu phức
tạp này ? Không chịu để tâm ứng đối nguy hiểm, nhưng là nói đến cùng,
nàng cũng bất quá là nữ nhân mới hơn hai mươi . . . . . .
"Tam nhi đừng khóc, Thương Thương không bao giờ khi dễ nàng nữa !"
Hiên Viên Vô Thương gắt gao ôm lấy nàng. Không biết vì sao, xem nàng
như vậy đau lòng, trong lòng hắn cũng là đau đớn như kim đâm , xem nàng
luôn không chịu để tâm , lại đã quên nàng bất quá là một tiểu nha đầu, làm
sao có thể đối mặt nhiều áp lực như vậy !