Vũ Văn Tiểu Tam vội vàng đỡ nàng ta dậy, trong lòng vẫn còn cảm thán,
chẳng lẽ Thiên Mộ Tuyết này vẫn còn có thể cứu chữa được sao? Aizz. . . .
. . Hi vọng nàng ta có thể vượt qua được một cửa khảo nghiệm cuối cùng!
"Muội muội mau đứng dậy, đây không phải là làm tỷ tỷ ngại chết sao? Sau
này hai tỷ muội chúng ta phải hầu hạ vương gia thật tốt mới phải, không
được cho những con thiêu thân bên ngoài lợi dụng thời cơ!"
Thiên Mộ Tuyết thật nhanh gật đầu một cái: "Ừm! Ừm!" Nước mắt như
hạt châu kia vẫn nhịn không được mà rơi xuống.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc. Nếu còn khóc, đợi lát nữa vương gia tới
lại nói tỷ tỷ khi dễ muội muội, nhanh lau nước mắt đi, tỷ muội ta nói chút
lời nói riêng tư đi!" Mỗ nữ nói đạo lý rõ ràng.
Vương gia sắp tới đây? Trong lòng Thiên Mộ Tuyết ngẩn ra, nếu như lát
nữa vương gia tới, vậy có phải mình có thể nghĩ biện pháp đảo ngược nữ
nhân này không? Vừa lúc bây giờ đang ở bờ hồ!
Nhìn Vũ Văn Tiểu Tam cười nói tự nhiên bên cạnh mình, cười cười nói
nói thật giống như tỷ muội ruột, trong lòng Thiên Mộ Tuyết ngược lại có
chút do dự. Trong lòng do dự một hồi lâu, rốt cuộc quyết định được chủ ý,
tỷ muội ruột thì như thế nào? Ở Thiên phủ, tỷ muội ruột không phải cũng
hãm hại lẫn nhau sao, huống chi nữ nhân trước mặt này cũng không phải tỷ
muội ruột của mình, mà là người giành phu quân với mình!
Không lâu lắm, đã nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương một thân áo trắng
chậm rãi đi đến, cách nơi này còn có 300 thước. Quay đầu nhìn Vũ Văn
Tiểu Tam một chút, Thiên Mộ Tuyết cắn răng nhảy xuống hồ. Vương phi tỷ
tỷ, thật xin lỗi, đại ân đại đức của người, sau này muội muội sẽ báo đáp
người thật tốt. Nhưng mà hôm nay, vì để cho người thất sủng, muội muội
cũng chỉ có thể làm như vậy!