thiên hạ đều giống vương phi, nam nhân trong thiên hạ này đều không cần
sống nữa!
Liên Hoa oán thầm ở trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không dám biểu
hiện ra. Nói giỡn, trước mặt vương phi, vương gia nhà mình đều rất chân
chó. Tuy hắn không sợ chết, nhưng hắn càng muốn sống.
"Vương gia, vương phi, còn có một tin tức tốt!" Vẻ mặt Liên Hoa thần bí
mở miệng cười.
Quay đầu liếc hắn, đáy mắt tà mị đào hoa xuất hiện chút hơi thở nguy
hiểm. Có phải gần đây hắn đã đối xử quá tốt với bọn họ, lại dám thừa nước
đục thả câu!
"Vương gia, là hoàng thượng, Tam vương gia, Thất vương gia, Cửu công
chúa tới! Thiệp mời là bọn họ tự mình đưa tới." Đây cũng không phải là
hắn cố ý muốn thừa nước đục thả câu, là chủ ý của đám người hoàng
thượng.
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt sắc mặt người nào đó tối sầm: "Bọn
họ tới làm cái gì?" Rõ ràng không hoan nghênh!
"Hoàng thúc, chúng ta đương nhiên là nhớ người mà!" Giọng nói ngọt
ngào mềm mại của Hiên Viên Triệt vang lên, trên khuôn mặt tinh xảo như
búp bê tràn đầy nụ cười và. . . . . . mong đợi!
"Vẫn muốn bổn vương giúp ngươi tìm người không?" Nhìn những người
thân kia, bờ môi như hoa anh đào vẫn không nhịn được lộ ra chút nụ cười.
Ách. . . . . . Khuôn mặt đáng yêu như búp bê của người nào đó lập tức trở
nên vô cùng lúng túng, gãi đầu một cái: "Hắc hắc, chuyện này là thuận tiện,
chủ yếu vẫn là đến thăm hoàng thúc ." Bọn hoàng huynh là bởi vì hoàng
thẩm hôn mê hai năm, cho nên tới đây biểu đạt một chút quan tâm, về phần
mình. . . . . . hắc hắc. . . . . .