Nhớ tới bộ dáng lúc Vũ Văn Tiểu Tam đánh nàng , còn có tình cảnh bản
thân tất cung tất kính quỳ gối trước mặt nàng dâng trà , Nguyệt Vô Hạ cắn
lấy môi dưới . Ngạo ca ca chỉ có thể là của một mình nàng , người khác
muốn tranh giành đều phải đi tìm chết mới đúng!
Ngẩng đầu, kiên định nhìn Nguyệt Dịch Thừa: " Hạ nhi đã biết! Phụ thân
yên tâm, Hạ nhi nhất định giúp ngươi lấy !" Đáy mắt đều lóe qua tia độc ác
, tuy rằng nàng phải giúp phụ thân trộm Hổ Phù, nhưng nàng cũng sẽ không
thể để tiện nhân Vũ Văn Tiểu Tam kia tốt hơn!
. . . . . .
Thu hồi suy nghĩ, đứng lên, vẫn là một bộ dáng đơn thuần mà lại yếu
đuối : " Thị Kỳ , chuẩn bị vài thứ, chúng ta đi xem Mị phu nhân và Điệp
phu nhân!"
Vũ Văn Tiểu Tam nhanh mồm nhanh miệng, muốn làm suy sụp nàng, tất
phải cần giúp đỡ, cũng thật cần. . . . . . Có người giúp ! So với bản thân tự
ra tay , không bằng mượn đao giết người, xảy ra chuyện, không quan hệ tới
Nguyệt Vô Hạ nàng!
"Nhưng là tiểu thư, ngài không phải thật chán ghét các nàng sao?" Thị
Kỳ có chút không hiểu.
"Bốp!" Nguyệt Vô Hạ vung một cái tát đến trên mặt của nàng, "Ngu
xuẩn, bảo ngươi đi chuẩn bị ngươi phải đi chuẩn bị, không nên nói những
lời vô nghĩa!"
Thị Kỳ chảy nước mắt, bụm mặt, vội vàng đáp một tiếng: " Vâng !" Rồi
sau đó vội vội vàng vàng đi xuống chuẩn bị lễ vật, lại cảm thấy vô cùng
hâm mộ nha hoàn Tiểu Nguyệt của vương phi . Ngày đó, Tiểu Nguyệt bị
tiểu thư nhà mình đánh, vương phi lập tức liền đứng ra che chở cho nàng ,
lại còn nói Tiểu Nguyệt là tỷ muội của nàng . . . . . .