thôi? Không ít người trong óc đều đã xuất hiện hình ảnh tuyệt thế mỹ nhân
khóc lã chã , tìm chết . . . . .
Đáng tiếc bọn hắn hiển nhiên xem nhẹ trình độ vô sỉ với lại độ dầy của
da mặt của người nào đó , chỉ thấy trong mắt nàng ngân ngấn nước . Một
bàn tay ôm bụng mình , biểu tình bi thương ngồi xổm xuống . . . . . .
Trong đầu mọi người đều treo một dấu chấm hỏi to tướng nhìn nàng. . . .
. .
Kia miệng anh đào nhỏ mở ra, thanh âm bi thương tuyệt vọng: "Vương
gia, nô tì đúng là mang cốt nhục của người a, người như thế nào có thể
không nhận nợ đây ?"
A? Mọi người không dám tin nhìn một chút Vương gia mặt lạnh mà bọn
hắn kính ngưỡng , Vương gia đây cũng quá quá phận đi? Đều đã làm cho
người ta mang thai , cư nhiên trở mặt!
Ngay cả nha hoàn hồi môn của nàng cũng ngu ngơ nhìn nàng, bệnh điên
của tiểu thư lại phát tác?
Kia người quần áo đỏ che khăn voan hồng nhạt, ngón tay thon dài cắm
sâu vào trong thịt. . . . . .
Một loại biểu tình lạnh như băng trong nháy mắt bị thiêu hủy , khuôn
mặt tuấn tú tức giận đến mức đen tuyền : "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi không
cần nói lung tung ! Bổn vương khi nào, khi nào cùng ngươi, cùng ngươi. . .
. . ." Kia mấy chữ thật sự quá khiếm nhã , khó có thể mở miệng!
Vũ Văn Tiểu Tam đứng lên, cũng không nói chuyện với hắn, tự lo sờ sờ
bụng mình , dụng giọng điệu vô cùng đau thương thấp giọng nói: "Bảo
Bảo, cha con không cần cô nhi quả mẫu chúng ta, nếu là không có con,
mẫu thân có chết cũng không sao, nhưng là mẫu thân thật sự không đành