Đây là suy nghĩ của Vũ Văn Hạo, hắn không có nhiều lắm quan niệm
trói buộc, tùy tâm sở dục!
Vốn Vũ Văn Hạo ở chỗ này, mỗ nữ còn lòng có cố kị, hiện tại Vũ Văn
Hạo đi rồi, chuyện kia có thể nghĩ rồi ! Đắm đuối đưa tình lại nhìn ngó
Hiên Viên Mặc : "Vị công tử này rất anh tuấn, không biết có thể có thê
phòng?"
Tiểu Nguyệt đứng ở cửa khóe miệng giật giật, tự mình an ủi. . . . . . Kỳ
thực ta cái gì cũng chưa nghe được! Thật sự!
"Có thiếp, không thê." Thanh âm cực kỳ ôn nhu.
Không thể không ôn nhu như vậy , lại khiến mỗ nữ tâm thần dập dờn, lại
sờ sờ râu mép của bản thân , mở miệng lần nữa: "Có thể nói cho tiểu đệ,
huynh đài có yêu cầu kén vợ kén chồng gì không ?"
Tiểu Nguyệt ở cửa bịt lấy lỗ tai, tự mình thôi miên. . . . . .
Hiên Viên Mặc cười: "Không có yêu cầu gì , thích là tốt rồi!"
Này . . . . . . Mỗ nữ nhãn tình sáng lên. . . . . . Rồi sau đó vui sướng hài
lòng mở miệng: "Không dối gạt huynh đài, ta là biết một cô nương tốt , có
lẽ có thể xứng đôi huynh đài!"
Nghe nàng muốn giới thiệu người khác cho hắn , khuôn mặt tuấn dật
thoáng qua một chút thất lạc, lập tức đôi mắt như đá quý lại nhẹ nhàng nhìn
chằm chằm nàng, ôn nhu phảng phất có thể chảy ra nước, cười khẽ mở
miệng: "Không biết là cô nương nhà ai ?"
"Không nói gạt ngươi!" Mỗ nữ nói xong còn cao hứng phấn chấn đứng
lên, "Cô nương kia a, là người thông minh nhất mà từ nhỏ đến lớn như vậy
đây là lần đầu tiên đệ gặp qua , thiện lương nhất, đáng yêu nhất, cực kỳ có
tài hoa, cũng là cô nương xinh đẹp nhất nhất ! Nói lên ưu điểm của vị cô