Mục Điệp Y ngẩn ra, vừa rồi nàng chẳng qua là nhớ đến ngày ấy chính
mình bị phạt, tâm trạng tức giận khó nhịn nên mới buột miệng nói ra, nghĩ
lại thật nguy hiểm thế là mở miệng nói: "Tạ trắc vương phi tỷ tỷ nhắc nhở,
muội muội sau này sẽ chú ý!" Chuyện này làm Mục Điệp Y đối với Nguyệt
Vô Hạ có chút cảm kích...
Hai người đối thoại qua lại, đã hao phí không ít canh giờ, Hoa Mị Ảnh
rất không kiên nhẫn mở miệng: "Trắc vương phi tỷ tỷ và Điệp muội muội
tiếp tục nói đi, Mị Ảnh đi trước!"
Dứt lời không đợi các nàng đáp lời, liền mang theo thị tỳ đi trước...
Để lại Mục Điệp Y tràn đầy khó chịu nhìn bóng lưng của nàng, hừ lạnh
lên tiếng: "Hừ, chẳng qua cũng giống ta mà thôi , đều là một thị thiếp nho
nhỏ, còn tự cho mình là thanh cao, không đem trắc vương phi tỷ tỷ để vào
mắt, may mà trắc vương phi tỷ tỷ tâm địa lương thiện, không cùng nàng ta
tính toán!"
Nguyệt Vô Hạ lòng đầy căm phẫn, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ ung dung,
khoan thai rộng lượng: "Được rồi, Mị Ảnh muội muội chắc là vì chuyện
của nhị vương phi, trong lòng không thoải mái, chúng ta không cần cùng
nàng so đo, vẫn là nhanh chóng đi xem vương phi tỷ tỷ đi."
...
Một màn này toàn bộ thu vào mắt của người đang đứng trên cây hoa đào
cách đó không xa, con ngươi lưu ly hiện lên một chút ánh sáng kỳ dị, hắn là
một vương gia nhàn rỗi, không cần lên triều, hôm nay vốn là đến tìm tam
hoàng huynh chơi cờ , nhưng tam hoàng huynh một hồi mới có thể trở về,
nên liền ở trong hoa viên chờ , không ngờ lại cho hắn bắt gặp một màn này.
Từ nhỏ lớn lên ở hoàng cung, tâm tư của nữ nhân hậu cung, hắn tự nhiên
cũng biết ít nhiều, đây cũng chính là nguyên nhân hắn vẫn không muốn đón
dâu .