Xem xét thấy không còn trò hay để nhìn, hai người liếc nhau không thú
vị bước đi , diễn trò không thấy đầy đủ a! Có rảnh liền đến tam vương phủ
chơi , khẳng định có rất nhiều thứ hay. . . . . .
"Hoàng thúc." Hiên Viên Ngạo vào thư phòng liền thấy người quần áo
trắng , hôm nay là ngày đại hỉ, có vẻ như dám mặc như vậy , còn ở trong
thư phòng của hắn , cũng chỉ có vị hoàng thúc kia của hắn rồi !
Người áo trắng quay đầu, gương mặt xinh đẹp so với nữ tử phải hơn ba
phần, khóe mắt có một nốt ruồi màu đỏ càng làm cho khuôn mặt xinh đẹp
thêm câu hồn đoạt phách, đôi môi như cánh hoa đào làm cho người ta say,
dáng người thướt tha làm cho người ta mơ màng, một đôi mắt hoa đào tà
mị cười như không cười nhìn hắn: "Ngạo, ngươi hôm nay quá xúc động rồi
!"
Áo trắng xuất trần , mặc ở trên người này lại có vẻ mị hoặc vô cùng, so
với hồng y càng có thể hiển lên sự tao nhã.
Khuôn mặt băng sơn của nam tử biểu tình lặng thinh: "Hoàng thúc, tiện
nhân kia thật sự là. . . . . ."
"Ngươi khi nào trở nên không có đúng mực như vậy !" Ý cười tà mị
trong mắt chợt tắt, mở miệng trách cứ.
Hiên Viên Ngạo im lặng một lúc , khuôn mặt lạnh lùng hiện lên ảo não,
hôm nay thật sự là bị tiện nhân kia làm cho tức điên rồi !
Nhìn hoàng thúc chỉ lớn hơn so chính mình ba tuổi , có chút áy náy mở
miệng: "Hoàng thúc, chuyện này ta sẽ xử lý tốt !"
Chuyện này làm đều là vì Thừa tướng , mà Vũ Văn Tiểu Tam lại lầm lỡ
xông vào, hi vọng không cần rối loạn kế hoạch của bọn hắn!