đến bọn họ làm gì!... Chúng ta không tức giận, không tức giận được
không!"
Quay đầu nhìn nàng một chút, rốt cuộc thu liễm tức giận trong lòng:
"Được, Thương Thương không tức giận, không náo loạn với bọn họ!"
Dứt lời ngậm đôi môi đỏ mọng của nàng, nhẹ nhàng mút vào. . . . . .
Thiên Mộ Tuyết có chút bất mãn, đồng thời cũng có chút nghi ngờ. Đại
yến trong cung, nàng đều đã từng tham gia, bất luận vị vương gia kia là ai,
cũng không nên không có một tiếng đáp lại nàng chứ?
Huống chi đã đánh hạ nhân nhà nàng thành trọng thương, nếu cái gì cũng
không nói, hình như là không thể nào chấp nhận nỗi!
Hơn nữa, nếu những người này là vương gia giả mạo mà nàng lại
nhường đường, hoangdung_di‿ễn
✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn chắc chắn
Thiên Mộ Tuyết nàng lập tức sẽ trở thành trò cười cho giới quý tộc rồi, đến
phụ thân cũng sẽ bị người ta chê cười!
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, vì vậy liền mở miệng nói với
Đình Vân: "Không biết có thế nói cho tiểu nữ biết đó là vị vương gia nào
không? Tuy nói hạ nhân có nhiều bất kính, nhưng các hạ lại làm cho phu xe
của bản tiểu thư bị thương nặng như vậy, dù sao cũng phải cho bản tiểu thư
một công đạo chứ?"
"Công đạo? Thiên tiểu thư không khỏi cũng quá coi trọng bản thân mình
rồi!" Đình Vân vừa nghe xong lời này, bộ dáng vốn là khách khí liền biến
mất. Công đạo? Chỉ bằng nàng mà cũng muốn tìm bọn họ đòi công đạo?
Đùa gì thế!
"Ngươi!" Những lời này đem Thiên Mộ Tuyết chế trụ, khuôn mặt càng
thêm không nén được tức giận, bốn phía đều đã có dân chúng bắt đầu chỉ
chõ.