HÃN PHI, BỔN VƯƠNG GIẾT CHẾT NGƯƠI - Trang 992

Trường Tôn Minh Tranh nghe vậy thì rất giận dữ: "Ngươi không thể phái

người trông coi hắn sao?"

"Khinh công của hắn, dù là nhi thần cũng không sánh bằng, sao có thể

trông coi được?" Nếu mạnh mẽ ép buộc, đả thương Triệt thì hắn cũng đau
lòng.

Thái hậu nhìn hắn một chút, thở dài một hơi: "Thôi, ngươi cứ bảo vệ cho

hắn đi! Chỉ mong sau tám hay mười năm nữa, hắn sẽ không hận người
hoàng huynh như ngươi, không quan tâm tới hôn sự của hắn!"

Cười khẽ một tiếng: "Muốn hận cũng là hận chính hắn!"

Trường Tôn Minh Tranh đã đạt được mục đích khi tới đây, cũng không ở

lại lâu hơn nữa, đứng lên: "Được rồi, ai gia không quấy rầy hoàng thượng
xử lý chánh vụ nữa. Chuyện hoàng thượng đồng ý với ai gia cũng đừng
quên! Tiểu Đức Tử, nhớ đến lúc đó phải nhắc nhở hoàng thượng!"

"Dạ! Thái hậu nương nương!" Tiểu Đức Tử cung kính mở miệng.

Cười khẽ một tiếng: "Mẫu hậu yên tâm, tất nhiên sẽ không quên! Nhi

thần cung tiễn mẫu hậu!" Giọng nói trơn bóng như ngọc rơi xuống, ngơ
ngác nhìn bóng dáng Trường Tôn Minh Tranh đi xa.

Đi tới long án, nhìn thiệp mời này một chút. Ngón tay thon dài đưa tới,

mở ra. Hoangdung_die»n 。 dٿan 。 l«e 。 qu»y 。 d«on Vẻ mặt làm cho người
khác không nhìn ra tâm tình, không biết là vui hay là buồn. Nàng sinh, là
sinh đôi, còn là hai đứa con trai, từ đáy lòng hắn rất vui mừng cho nàng,
đồng thời cũng vì mình mà bi ai!

Thiệp mời này là bút tích của hoàng thúc, trong nét chữ phiêu dật mang

theo khí phách sắc bén. Chợt, dư quang khóe mắt quét qua hàng chữ không
thẳng hàng ở cuối thiệp mời: "Hoàng thượng thân ái, đã gần nửa năm
không gặp rồi. Ai da. . . . . . Người ta biết ngươi nhất định rất nhớ người ta,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.