HẠNH PHÚC BẤT NGỜ - Trang 197

Kiệt sức và thỏa mãn, Amanda lăn người đối mặt với anh, cánh tay cô

trượt quanh lưng anh. Cô cảm nhận được những lằn sẹo nhỏ từ những lần
bị hành hạ cách đây đã lâu, và hai bàn tay cô nấn ná trên những vết tích đó,
mấy đầu ngón tay cô vuốt ve một cách êm ái. Jack vẫn nằm im thin thít,
nhịp thở của anh đang thay đổi.

Hàng lông mi của anh hạ thấp, giấu kín suy nghĩ của anh khỏi cô. Cô

vuốt ve phần hẹp lại của tấm lưng rồi đưa tay lướt trên chiều dài xương
sống mạnh mẽ của anh. Tìm đến những vết sẹo một lần nữa, cô chạm nhẹ
vào cứ như cô có thể xoa dịu được chúng. “Anh Fretwell có lần kể với em
là anh chịu thay nhiều trận đòn dùm những đứa trẻ khác ở trường
Knatchford Heath,” cô nói.

“Anh cố gắng bảo vệ mấy cậu bé khỏi bị thương.” Miệng anh mím chặt

bực bội. “Fretwell nhiều chuyện quá.” “Em thấy vui vì anh ấy kể cho em …
Em sẽ không bao giờ đoán được anh lại có thể hy sinh đến nhường ấy.” Đôi
vai anh chuyển động trong một cái nhún vai lơ đễnh.

có gì. Anh có bản chất tiềm ẩn cứng cỏi của người Ai len mà – anh chưa

bao giờ chịu đựng đòn roi nhiều như mấy cậu bé trẻ hơn.” Amanda nhích
lại gần anh hơn, cẩn thận giữ giọng cô nghe thông cảm hơn là thương hại.
“Đừng tự xem nhẹ việc anh đã làm.” “Suỵt.” Jack nhẹ đặt mấy ngón tay lên
môi cô.

Màu sẫm tối hiện trên xương gò má anh. “Nói tiếp nữa chắc em sẽ biến

anh thành vị thánh chết dẫm nào đó mất,” anh cộc cằn nói, “và tin anh đi,
không phải như thế đâu. Anh là kẻ hay gây rối, và anh lớn lên lại thành một
tên phóng đãng trụy lạc.” Amanda chạm lưỡi vào một ngón tay của anh, và
mơn trớn cả nếp gấp phía trong.

Ngạc nhiên bởi cú đánh lưỡi trêu đùa của cô, Jack giật phắt bàn tay lại và

cúi xuống cười toe toét với cô, bóng tối đau khổ hối tiếc dần biến mất khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.