HẠNH PHÚC BẤT NGỜ - Trang 225

tiểu sử cho tôi rồi.” “Vậy sao?” Devlin gởi đến Amanda tia nhìn khiển
trách êm ái.

“Cô Briars, có lẽ cô đã quên mình có những ràng buộc trong hợp đồng

với tôi. Cho dù cô có nhiệt tình về chủ đề này đi nữa, thì cũng phải tạm gác
lại một khoảng thời gian thôi.” “Nếu anh đã nói vậy,” cô khẽ nói, gần như
bị ngạt thở vì cảm giác khó chịu pha lẫn giữa sự bực bội và biết ơn.

Cô thầm trao nhanh cho anh một thông điệp, tia nhìn của cô hứa hẹn đầy

sự trả thù nếu anh không cứu nguy cô ngay lập tức. Devlin cúi chào và đưa
bàn tay đeo găng ra. “Chúng ta sẽ bàn về vấn đề này thêm nhé? Có thể
trong một điệu van chẳng hạn?” Amanda chẳng cần thúc giục nhiều hơn.

Cô gần như bật dậy khỏi ghế tràng kỷ, rõ ràng là đã biến thành chỗ tra

tấn hết sức hấp dẫn, và nắm lấy tay Devlin. “Được thôi, nếu anh nhất định
muốn vậy.” “Ồ, nhất định như vậy,” anh quả quyết với cô. “Nhưng còn câu
chuyện đời tôi …” Stephenson phản đối.

“Tôi vẫn chưa nói xong những năm sống tại Oxford của mình …” Anh ta

nói lắp bắp vì phẫn nộ khi Jack dẫn Amanda đi tới vòng tròn của những cặp
đôi đang khiêu vũ với nhau trong phòng khách. Một điệu van sôi nổi trôi
bồng bềnh trong không khí, nhưng giai điệu vui tươi của nó chỉ xoa dịu
được chút ít cơn phát cáu của Amanda.

“Em không định cám ơn anh sao?” Jack hỏi. Anh nắm lấy bàn tay đeo

găng của cô và trượt cánh tay quanh người “Cám ơn về chuyện gì?” cô
chanh chua đáp lại. Những cơ bắp chân bị gò bó của cô lên tiếng phản đối
về viễn cảnh khiêu vũ sau khi ngồi hàng giờ liền ở ghế tràng kỷ, nhưng cô
quá đỗi nhẹ nhõm khi rời khỏi người quấy rầy mình đến nỗi phớt lờ sự đau
đớn.

“Về chuyện giải thoát em khỏi tay Stephenson chứ gì.” “Anh đợi những

hai tiếng mới làm mà,” cô nói cụt ngủn. “Anh sẽ không nhận được lời cám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.