HẠNH PHÚC MỘT MÌNH - Trang 41

mộng ngày xưa, nhưng thực tế, chẳng còn đủ mạnh mẽ, chẳng còn đủ can
đảm, và cũng chẳng còn đủ chút điên khùng để vứt bỏ hết thảy cho tình
yêu. Cái gọi là hạnh phúc lâu bền chỉ là một đời yên ổn, lúc khó khăn có
người đưa tay ra nắm lấy, lúc mệt mỏi có người để dựa vào, bình bình đạm
đạm mà đi qua năm tháng dài rộng...

Thế nên, đừng nói cuộc sống khô khan, đừng nói tuổi càng lớn, con người
càng mất dần cảm xúc lãng mạn, chẳng phải vì những năm tháng hoa niên
đẹp nhất, chúng ta đã đánh đổi và hi sinh quá nhiều cho tình cảm, nhưng rồi
số phận vẫn phải rẽ ngang đó sao?

3. Càng lớn tuổi dần, tôi càng sợ sự ồn ào quanh mình. Tôi thu mình vào
một góc, cất kín tâm tư của mình vào một thế giới riêng, và rôi dần dần sợ
những mối quan tâm hời hợt, những mối quan hệ xã giao. Tôi kì lạ và lập
dị.

Thế nhưng, tôi không phải là người có cảm giác an toàn bên những mối
quan hệ mới, và ngay cả khi một người đến bên tôi rất lâu, nếu một ngày
nào đó chẳng còn nói chuyện nữa, tôi cũng không thể bắt đầu lại. Tôi
không nối cho mình những sợi dây rất dài rồi vấp ngã vì bị rối. Bởi vì thế,
tôi đã cắt đi rất nhiều.

Mỗi tháng, tôi lại bớt dần một vài người lạ, chưa từng quen, hoặc có biết
nhưng không thể thân hoặc những mối quan hệ đã lạc lõng và nhạt nhẽo.

Thật ra, kể từ khi một người bạn thân của tôi rời đi, tôi không còn đặt hết
niềm tin và có thêm cho mình những tình bạn tri kỷ. Tôi luôn nghĩ, thế giới
này, tình bạn rất nhiều, tri kỷ rất ít nhưng thâm tình thì không có. Mối quan
hệ nào cũng sẽ có ngày kết thúc, hoặc vốn dĩ nó đã kết thúc từ lâu, nhưng
người ta cố kéo dài nó, để sống trong đời nhau như những người dưng quen
mặt. Tình cảm vốn dĩ như gia vị, nêm nhiều thì mặn, nên ít thì nhạt. Cuối
cùng, cũng chẳng tránh được, có lúc, người ta không còn hứng thú với gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.