HẠNH PHÚC MỘT MÌNH - Trang 44

không bỏ mà đi?

Khi đã đánh vỡ rồi, đừng cố bù đắp, sự bù đắp nào cũng không khiến cho
vết thương của người đó trở lại nguyên vẹn - không một vết tích.

Có lẽ khi đã nghĩ còn cả đời để sống, người ta luôn thờ ơ với những điều
đang tồn tại quanh mình và coi sự yêu thương, quan tâm của ai đó là điều
hiển nhiên, là vĩnh viễn để mà tin rằng cả đời này họ sẽ không rời đi.

Nhưng đến sỏi đá còn hao mòn với thời gian, lòng người chẳng thể là sỏi
đá để suốt những năm tháng dài đón nhận những điều không thay đổi và
yêu thương như tù tội...

Sự yêu thương của con người cũng có mức hạn, và khi một người đã quá
quen bị bỏ mặt với nỗi cô đơn, tự vùng vẫy trong vũng lầy tăm tối - họ sẽ
chọn cách yêu chính mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.