HÀNH TRÌNH CỦA SÓI - Trang 281

tiếp đón rất chu đáo, niềm nở. Tiền, tiền có thể mua được tất cả, thậm chí
cả chỗ tốt phúc phận nào đó trên cõi bao la mơ hồ thần thánh kia, ông trùm
nhếch mép cười khẩy mỗi khi nghĩ đến chuyện này. Gần một trăm triệu
đồng đối với người lao động nghèo, hẳn là số tiền trong mơ không bao giờ
có được. Đối với ngôi chùa này quả cũng là một khoản tiền công đức phải
mất nhiều năm gom góp của các tín đồ may ra mới được, nhưng với riêng
vợ lão nó chẳng đáng là bao, bằng dăm ba chai nước hoa đắt tiền, hàng hiệu
được ba ta mua tận bên trời tây về để dùng riêng cho khỏi đụng hàng. Khoe
khoang, rất thích khoe khoang, luôn đeo trên người những món đồ nữ trang
đắt tiền với những hột xoàn to gần bằng ngón tay, khó đoán nổi giá trị thật.
Ăn mặc quần áo thật xịn, trị giá năm bảy triệu đồng một bộ và thay liên tục.
Nhìn mụ vợ cả, ông trùm nhiều lúc đến chóng cả mặt và tự hỏi có bao giờ
bà ta chịu ngắm kỹ cái tấm thân đẫy đà với ba vòng eo đều nhau mỗi khi
trang điểm chưa. Đã thế lâu lâu bà ta còn tổ chức một đoàn từ thiện, lôi một
lũ đàn em lẫn dăm ba nghệ sĩ háo danh, kéo nhau đi phân phát hàng hóa từ
thiện ở đâu đó và mỗi khi về thì rất hể hả khi nghe chúng xun xoe tâng bốc
là một phụ nữ giàu có nhân hậu. Nhiều lúc ông trùm lại thấy ngồ ngộ, kỳ
kỳ, sau này lão không thèm quan tâm bởi nghiệm ra một điều, đàn bà người
nào cũng vậy. Đám người tình nhăn nhít lẫn mấy con vợ bé của lão cũng
vậy thôi, đứa nào cũng như đứa nào, luôn tranh thủ nắn bóp hầu bao của
ông trùm từng đồng để chưng diện, sắm sửa, bài bạc. Thôi thì cứ cho mụ vợ
lớn của lão được thỏa thích vung tay bố thí tiền bạc cho thiên hạ làm ba cái
trò mèo từ thiện. Chẳng thấm thía vào đâu so với tiền tỷ hàng ngày đang
chảy vào túi của ông trùm. Cũng tốt, bởi ông trùm được mang tiếng thơm,
và dù gì cũng là vợ của ông trùm nên xài sang vậy cũng đáng. Ngoài ra đây
cũng là vỏ bọc bề ngoài mà hiện nay ông trùm đang chủ trương làm. Cần
tạo một hình ảnh tốt, thân thiện với mọi người bên ngoài, đấy chẳng phải là
điều mà bao năm nay lão dày công tạo dựng hay say. Sau mấy năm phải trả
giá nằm ở trại Thanh Hà để học tập cải tạo thì ông trùm nghiệm ra một điều
rằng bề ngoài cũng rất quan trọng, cho nên từ đó lão cố tạo một hình ảnh
bản thân trong con mắt chính quyền là một kẻ chí thú làm ăn, “về hưu” rồi,
nay chỉ còn biết kinh doanh khách sạn kiếm đồng ra đồng vô hàng tháng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.