HÀNH TRÌNH CỦA SÓI - Trang 30

của một ngôi chùa Minh Hương, như mái ngói trán men “thanh lưu ly” trên
nóc, bên trong là bệ thờ sơn son thiếp vàng rực rõ với bà Thiên Hậu mặc
triều phục lộng lẫy, hai bên có cũng nữ đứng hầu với lọng, quạt, phướn,
đèn, hạc chầu… Nhìn Bà ngồi oai vệ có cảm tưởng như đó là vị thánh mẫu
hoặc một Hoàng hậu nương nương nào đó trên sân khấu Hồ Quảng vẫn hay
diễn hàng đêm. Ngoài ra, còn tượng sáu vị tiên hiền (Lục tánh), bà mụ, thần
tài… đủ cả. Đặc biệt của miếu này là ngòai thờ bà chính diện còn thờ khá
nhiều các vị khác ngồi chen lẫn nhau trên những bệ thờ dọc hai bên mà
không hẳn của Hội quán Phúc Kiến. Cứ đến những ngày vía, ngôi miếu nhỏ
đón rất nhiều người Hoa mang nhang, đèn, dầu… đến cũng lễ. Thi thoảng
dù không phải vào ngày vía kỵ nhưng cũng có những người Hoa ở tỉnh
thành xa hoặc ở nước ngòai về, vì một lý do nào đó vẫn tìm đến miếu bà để
tế lễ. Và họ thường lễ rất hậu hỹ, nhất là cho người trông coi miếu.
Giữ miếu là một ông già người Hoa, khó đoán tuổi bởi những nếp nhăn
nhằng nhịt trên khuôn mặt. Có thể bảy mươi, tám mươi ở dáng đi lom
khom, đôi bàn tay nhăn nheo run run yếu ớt, nhưng cũng có thể năm mươi,
sáu mươi khi nghe giọng nói của ông ta rõ ràng mạch lạc. Và không chừng
là bốn năm mươi tuổi bởi ánh mắt sắc lạnh mỗi khi nhìn người khác. Và có
thể là bảo nhiêu tuổi khi mọi người biết được thân thế thật của ông già này.
Cũng không ai biết ông ta giữ ngôi miếu này đã bao lâu, có lẽ cũng phải
năm hay chục năm trở lên. Lão sống một mình, hầu như không quan hệ với
ai, cũng chẳng có vợ, con cháu hay bạn bè đến thăm viếng bao giờ. Trước
khi lão còn mở một quán trà đầu hẻm để buôn bán lăng nhăng gì đó, sau
này sức khỏe kém nên dẹp luôn và suốt ngày chỉ thẫy lão ru rú trong miếu
một mình. Chẳng ai biết lão làm gì trong đó, lâu lâu lão biến mất đâu đó
dăm ngày mà theo lão giải thích với mọi người xung quanh là đi thăm bà
con. Bà con nào, ở đâu, nhiều người tò mò hỏi, lão chỉ lắc lư cái đầu không
trả lời. Một người con người sống khá cô độc và hơi lạ lùng, nhiều năm
như vậy nên mọi người cũng dần quen và chẳng ai buồn quan tâm đến lão
nữa.
Ngôi miếu nhỏ tàn tạ, đầy rêu phong trôi qua năm tháng như chính chủ
nhân của nó vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.