Ông trùm thở hắt ra, có lẽ tại mình đa nghi quá nên vậy.
Cái tâm không tịnh? “Phướn cờ bay hay tâm các ông động?” Không hiểu
sao lão đột nhiên nhớ đến một câu chuyện thiền môn nói về cái tâm con
người, hay thật.
- Quý Đàn việt có thấy cái bóng đổ kia không? Đời người ai cũng có bóng
cả.
- Ma quỷ không có bóng con à – Lão trả lời vẻ giễu cợt.
- Đúng vậy, chỉ có ma quỷ mới không có bóng chứ là con người thì ai mà
không có bóng hả quý Đàn việt. Thế quý Đàn việt có bóng không?
Ông trùm bị choáng, không trả lời.
- Quý Đàn việt cũng có bóng – Vị sư cô thong thả nói – Có điều cái bóng
của Đàn việt mờ lắm. Trong đời người, cái bóng là quá khứ, là tội lỗi, là
nghiệp chướng nhân quả ai vay thì phải trả…
- Thôi đi, con đừng nói nữa – Lão nhăn mặt xua tay – Ba nghe nhức đầu
quá.
Vị sư cô im lặng lần hạt, lão cũng ngồi im lặng dưới tán cây hoa sứ trắng
thơm nồng nhưng lại là cái mùi lão không thích, thơm quá.
Ra về, khi bóng của vị sư cô khuất sau cánh cổng chùa, lão vẫn tần ngần
đứng nhìn ngôi chùa nhỏ, miệng lẩm bẩm câu ấy và chợt muốn cười to vì
sự ngộ nghĩnh trong câu nói ấy. Đời người, cụ thể là cuộc đời của lão là cả
cuộc tranh đấu, chém giết không ngừng nghỉ với những toan tính âm mưu
và thủ đoạn, làm sao có chuyện tâm tịnh hay không tịnh. Quý vị, những kẻ
tu hành xa lánh cuộc đời, trốn sau bức tường để tụng kinh niệm Phật thì
mới có thể nói đến chuyện tâm tịnh hay không, chứ còn như lão thì, mà thật
ra tâm của quý vị đã tịnh chưa?
Ông trùm thoáng thở dài ưu tư, ừ đúng đấy, quả thật dạo này tâm của lão
không tịnh thật. Ám ảnh trong lão là những nỗi lo lắng mơ hồ không rõ rệt.
Là một kẻ không biết bao nhiêu lần vào sinh ra tử, vào tù ra trại bao nhiêu
lần mà có thể nói như người xưa, coi cái chết nhẹ lông hồng là vậy. Bằng
linh cảm của một con cáo già đã báo động cho lão biết rằng, đang có nguy
hiểm, một mối nguy hiểm cận kề. Ông trùm cảm giác như có một cái thòng
lọng nào đó đang nhẹ nhàng êm ái từ từ siết chặt cổ lão. Trong đêm gặp ác