Giản Mạt đứng ở trên tủ rượu, bởi vì ánh sáng, vị trí của cô không thấy
rõ lắm mặt của Cố Bắc Thần, "Không còn cách nào, có những người mặt
rất dày muốn gặp tôi, tôi cũng chỉ có thể cố làm thôi."
Nghe Giản Mạt có chút cao ngạo nói, Cố Bắc Thần khóe miệng vui vẻ
lan ra... Hắn không ngại tâm tư của cô giấu ở bên dưới, "Theo anh uống
một chén?"
"Cố tổng, đã muộn rồi..." Giản Mạt than nhẹ, "Anh là độc thân không
sao cả, tôi là người đã có con, không thể trở về quá muộn!"
Cố Bắc Thần có chút dở khóc dở cười, "Giản Mạt, em không nên mỗi lần
trước mặt anh thì xách con của em ra chứ? Hắn khẽ di một tiếng, đi tới,
"Em là sợ anh làm cái gì, còn là..." Đột nhiên hắn cúi người tiến lên, thâm
âm cũng biến thành u chìm sâu xa, "... Em hi vọng anh sẽ tiếp nhận con của
em?"
Bởi vì khí tức của Cố Bắc Thần đột nhiên tấn công tới, Giản Mạt tưởng
là muốn chạy trối chết, bất quá, nhịn được!
"Cố tổng thực sự là nghĩ nhiều rồi..." Giản Mạt hơi nhíu mày, "Ngoài ra,
tôi mặc dù biết Cố tổng hậu hắc học một mực không sai... Chẳng qua là, vài
năm không thấy, muốn tốt càng thêm tốt hơn rôi."
Cố Bắc Thần khóe miệng cười trở nên ta mì, lại lấn đến thêm vài phần,
hắn ngược lại muốn nhìn một chút... Cô thật sự không sao hay vẫn đang tự
trấn định?
"Cái miệng này của em... Vài năm không gặp, đúng là bén hơn!" Cố Bắc
Thần giờ phút này tuấn nhan hầu như cũng sắp dán lên cùng Giản Mạt.
Một người đàn ông quyết rũ gần đến như vậy nói với giọng trầm thấp và
chậm rãi, đem nhiệt độ nóng chiếu trên mặt cô... Là một người phụ nữ, tim
đều muốn đập rộn lên.