Tiêu Cảnh cùng tên nhà báo đều có thể nhìn thấy hành động của Cố Bắc
Thần, một kinh sợ khi hắn lại để lại hai tấm ảnh, một trong tâm kêu rên bức
ảnh hư hư thực thực, không thể làm rõ tin tức.
Những người này đúng thật rất khó khăn.
Gió thổi tin tức đến phất phơ, vận may bắt được tin tức lớn, có thể gỡ
điểm của những ngày không may......Nhưng thật vất vả mới đuổi tới, lại
không có biện pháp phát truyền tin tức ra.
Thật giống như bây giờ.... trong tầm mắt của tên nhà báo buồn bực vô
cùng, cảm thấy hành động xoá thẻ nhớ của Cố Bắc Thần thật xúc động
muốn cướp camera về.
“Có phải các anh đang gặp khó khăn?!” Cố Bắc Thần hờ hững lên tiếng,
“Cho anh lưu lại hai bức ảnh...Có chút phải nói với anh, không nên nghi
ngờ, tôi không thích!”
Tên nhà báo kinh ngạc, không nghĩ đến Cố Bắc Thần lại cho hắn ta lưu
lại hai bức ảnh....Nhưng là, sau khi nhìn đến hai bức ảnh, có chút bức bách,
khổ cực. Một bức ảnh chụp ở cự ly quá xa, một bức là người đang muốn
tiến vào thang máy nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng.
Từ đầu đến đuôi có thể nhìn ra chính là Cố Bắc Thần, mà người con gái
kia ngoài trừ đến phòng khám để chữa đau chân chỉ nhìn thấy mái tóc dài,
bởi vì góc độ không rõ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một nửa khuôn mặt.
Có thể nói thẳng như không....Muốn nói rõ chính là tên nhà báo kia
mang ơn, nói hắn ta phải biết viết như thế nào?!
Rất đơn giản, tuỳ tiện phỏng đoán thì sao....Nhưng là, không được có cái
gì liên quan đến việc mang nữ nhân đi phá thai.