Tô Quân Ly đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Tô Chấn Kỳ đang đứng ở cửa
sổ, trong tay cầm một tẩu thuốc khói lượn mù mịt, toàn bộ trên người đều
tràn ngập khí chất trầm ổn qua nhiều năm tháng.
“Cha!” Tô Quân Ly mở miệng, thuận thế đóng cửa lại.
Tô Chấn Kỳ thong thả xoay người, sau đó ra hiệu cho Tô Quân Ly ngồi
xuống, ông cùng ngồi xuống ở một bên sô pha, “Đêm này nữ nhân kia là
sao?”
Tô Quân Ly trầm mặc, lập tức nói, “Bạn bè......”
“Bạn bè?” Tô Chấn Kỳ hừ lạnh một tiếng, “Quân Ly, con xuất ngoại
cũng rất nhiều năm phải không?”
“Vâng......” Tô Quân Ly đáp lời.
“Đêm nay có rất nhiều phụ nữ, tại sao con vẫn cứ coi trọng cô ta?” Tô
Chấn Kỳ đột nhiên giống như muốn chuyển đề tài.
Tô Quân Ly trầm mặc, “Cha.....” Anh có chút bất đắc dĩ, “Con và Giản
Mạt chỉ là bạn bè.” Hít sâu một hơi, thấy vẻ mặt cha mình vẫn mang vẻ
không tin, anh bắt đắc dĩ than nhẹ, “Cha, Giản Mạt là bé gái năm đó.”
Tô Chấn Kỳ đầu tiên liền nhíu mày, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn Tô
Quân Ly, thấy anh hơi gật đầu, cảm xúc khác thương nơi đáy mắt chợt lướt
qua, “Là cô ta?”
Tô Quân Ly gật đầu, “Mới gặp cô ấy con cũng không nhận ra, lúc đó là
cô ấy thiết kế sảnh âm nhạc của con........ Sau đó vô ý nhìn thấy vết sẹo lưu
lại ở sau tai, con mới biết là cô ấy.”
Tô Chấn Kỳ nghe, tâm tình có chút phức tạp, nhưng vẫn trầm mặt nói,
“Đêm nay nghe ra ý tứ của Thần thiếu, nói rõ Giản Mạt chính là vợ của