lửa văng khắp nơi........ Ngay cả hai nữ nhân bên người đều cảm nhận được
tình cảnh này thật giống gươm đã tuốt ra khỏi vỏ, nỏ đã giương dây.
Lục Mạn có một chút tò mò nhìn Giản Mạt, người này có chút quen
thuộc với cô, nhưng lại nhất thời nghĩ không ra đã nhìn thấy ở nơi
nào.......... Chỉ là, nữ nhân này vậy mà có thể cùng Tô tam thiếu ở cùng một
chỗ, nghĩ đến chắc chắn cũng không phải nhân vật đơn giản.
Chỉ là, câu nói của Cố Bắc Thần vừa nãy là ý gì?
Chẳng lẽ, hắn và nữ nhân này có quen biết?
Nghĩ đến chỗ này, tầm mắt Lục Mạn xem kỹ Giản Mạt không khỏi đen
đi mấy phần.......
"Xin khuyên Tam thiếu một câu." Thanh âm của Cố Bắc Thần nhẹ nhàng
không có bất kỳ ngữ điệu, lại lộ ra một cỗ lạnh lùng như muốn giết người,
"Có một số người trên người có độc, tốt nhất không nên đụng vào........
Bằng không, rước họa vào thân, tôi sợ Tam thiếu không chịu nổi."
Tô Quân Ly rốt cuộc là xuất thân trong danh gia, sao lại bị dăm ba câu
của Cố Bắc Thần dọa sợ?
"Cảm ơn Thần thiếu nhắc nhở, nhưng mà, tôi cũng có một câu nói muốn
khuyên Thần thiếu......." Tô Quân Ly mỉm cười, nhìn anh vốn là một người
ôn nhuận tuấn nhã, cười như vậy, làm cho người ta chợt cảm thấy như gió
xuân thổi tới, rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng lại lộ ra cảm giác mát nhè nhẹ,
"Thường thì đứng ở trên bờ sông có thể thấy được giày sẽ không bị ướt?
Nhưng có một số việc, thấy không rõ....... Cuối cùng hối hận nhưng liền
không kịp."
"Phải vậy không?" Cố Bắc Thần cười khẽ, "Vậy tôi thật sự muốn cảm ơn
tam thiếu đã nhắc nhở."