"Em cùng Cố Bắc Thần ở cùng một chỗ, theo như nhu cầu........" Thân
thể Giản Mạt ngồi trở lại nói, "Thời gian đó hắn cần một người vợ, em cần
tiền, cứ như vậy."
Tô Quân Ly hơi nhíu mày, hiển nhiên không nghĩ đến Giản Mạt sẽ trực
tiếp nói như vậy.
Giản Mạt lại cười, "Em chính là nữ nhân ham vọng hư vinh........ Kỳ
thực, giữa em và Cố Bắc Thần cũng rất tốt. Em được ở biệt thự, mặc đồ
hàng hiệu, có tiền hoa....... Cuộc sống như thế mọi người xem có lẽ sẽ nói
vợ của Cố Bắc Thần là người lạnh lùng, cô đơn và trống rỗng. Thế nhưng,
anh cũng thấy đấy, cuộc sống của em kỳ thực cũng không tệ lắm."
"Nhưng em không vui!"
Giản Mạt đối với vết cắn chết người của Tô Quân Ly "Không vui" làm
cho có chút căm tức, "Vui vẻ? Thế nào mới gọi là vui vẻ? Mỗi ngày vì cuộc
sống mà bôn ba, lo lắng không thể trả đúng hạn tiền thuê nhà, sau đó lại
phải ngủ ở bên ngoài? Mỗi ngày vì muốn đi làm sớm hai tiếng đồng hồ liền
ra cửa? Buổi tối về đến nhà lại kiệt lực? Cuộc sống như thế mới gọi là vui
vẻ hay sao?"
"Anh chỉ biết là, con người nếu ý thức được chính mình phải mạnh mẽ,
đó mới gọi là vui vẻ!" Tầm mắt sâu thẳm của Tô Quân Ly giống như chỉ
cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu tâm tư của Giản Mạt, "Em không
phải vì tiền mà thỏa hiệp với cuộc sống của mình, nói như em vậy chính em
không đau sao?"
Giản Mạt bị Tô Quân Ly luôn luôn phân tích nói trúng tim đen, lập tức
tức giận đến không nhẹ, "Anh không phải em, không cần đem tư tưởng của
anh áp đặt ở trên người của em!" Nói xong, cô tức giận xuống xe, "Phanh"
một tiếng cánh cửa đóng mạnh.