"Hả?" Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, "Không để bụng?"
Khuôn mặt Tiêu Cảnh trong nháy mắt đông cứng, hắn ở bên người Cố
Bắc Thần nhiều năm như vậy, nhưng biểu tình này của Cố Bắc Thần, khiến
hắn xem không hiểu là có ý gì, hắn liền lăn lộn, "Thần thiếu, tôi chính là, cá
nhân tôi không để bụng, thế nhưng, bởi vì là Thần thiếu để bụng, cho nên,
tôi sẽ vì Thần thiếu để bụng!"
Ôi, lại muốn cảm thán làm trợ lý không dễ dàng a.......... Nhìn hắn là
trình độ chân chó?
Cố Bắc Thần cười lạnh một tiếng, thu lại tầm mắt, chỉ nhàn nhạt mở
miệng: "Để đến khi hết bận, điều tra anh trai của Giản Mạt rốt cuộc xảy ra
chuyện gì."
"Được......." Tiêu Cảnh âm thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong
lòng không khỏi kêu rên một tiếng: Thần thiếu của tôi ơi, anh là đang rối
loạn thể chất, thích trở thành tổng tài cuồng bá hay sao?
Lần này Cố Bắc Thần đi công tác, vốn dự tính sẽ đi dăm ba bữa, thế
nhưng, sau khi đi, phát hiện mọi chuyên so với tưởng tượng còn vướng tay
chân hơn, vì thế liền đi mười ngày cũng chưa trở về Lạc Thành.
Hai năm qua Giản Mạt đã quen với việc Cố Bắc Thần trở về không có tin
tức rồi, cũng không cảm thấy có cái gì lạ....... Mỗi ngày đi làm bận rộn,
buổi tối thỉnh thoảng cùng đồng nghiệp hoặc là Lý Tiểu Nguyệt tụ họp lại,
nếu không thì ở trong phòng của biệt thự xem phim, ngày như trước quá
thoải mái.
Đương nhiên, nếu như thoải mái như thế có thể tránh được Sở Tử Tiêu,
vậy thật là quá tốt rồi!
Đáng tiếc, không được!