"Hả? Chỉ như vậy?" Cố Bắc Thần nhẹ a một tiếng, khuôn mặt mềm mại,
đôi môi câu lên một nụ cười tà tứ.
Trong lòng của Giản Mạt một bên mắng Cố Bắc Thần là "Cầm thú", một
bên lại xinh đẹp câu ở cổ hắn hôn hôn, cười quyến rũ động lòng người, hờn
dỗi nói: "Lão công là người vô cùng xuất chúng...... Là người đàn ông tuyệt
nhất!"
Cố Bắc Thần nhìn bộ dạng lấy lòng của Giản Mạt, môi mỏng khẽ nâng
lên tạo thành nụ cười như có như không....... Hắn phát hiện, hắn càng lúc
càng ham mê mùi hương của cô gái nhỏ này.
Kỳ thực, cô làm vợ của hắn cũng rất tốt.
Buổi tối, Cố Bắc Thần ôm Giản Mạt, sợ cô đã mệt muốn chết rồi, không
đầy một lát sau liền dựa vào lồng ngực của hắn chìm vào giấc ngủ.
Ngay lúc bóng đêm trầm tĩnh như nước, di động của Cố Bắc Thần ở trên
tủ đầu giường đột nhiên vang lên....... Hắn trước tiên là cầm lấy điện thoại
di động nhận cuộc gọi, lập tức liếc nhìn người trong lòng, thấy cô hơi nhíu
mày sau đó lại ngủ tiếp, khóe miệng hơi nâng lên ý cười chiều chuộng.
Cố Bắc Thần nhẹ nhàng co lại cánh tay, sau đó xuống giường, lấy điện
thoại di động đi đến trên ban công nhận máy, "Xử lý như thế nào?"