Tô Quân Ly chỉ nhẹ liếc mắt nhìn qua đoạn video ghi lại cảnh tai nạn xe
đêm hôm đó, anh lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, "Dã nghe nói qua Sở Tử Tiêu
chưa?"
Lương Siêu nhíu mày, không biết Tô Quân Ly vì sao lại nhắc tới hắn.
"Anh cho rằng, tình huống này đưa đến cho Sở luật sư, nếu như lên tòa
án, chuyện của mấy người sẽ thắng được mấy phần trăm?" Thanh âm của
Tô Quân Ly từ đầu đến cuối đều dửng dưng.
Lương Siêu mím môi, có chút kinh ngạc, "Anh có ý gì?"
"Ý tứ ở trên mặt chữ!" Tô Quân Ly lạnh lùng mở miệng, "Bất kể các anh
náo đến tòa án, hay là lén giải quyết......... Các anh, đều không có tư cách
nói đến điều kiện." Thanh âm của anh càng phát ra lại càng lạnh lùng, cầm
di động lên, ngay trước mặt Lương Siêu ung dung đập vỡ, thậm chí, trực
tiếp đem thẻ nhớ bẻ nát.
Lương Siêu cũng không có để ý nhiều, vẻ mặt cười gian nói: "Tô tiên
sinh, anh không nghĩ đến là video này còn có sao lưu hay sao??"
Tô Quân Ly chỉ là cười, rất thanh đạm, lộ ra vẻ ưu nhã....... Anh cao thủ
tâm lý học, lúc này tâm tính của Lương Siêu đã bị nhiễu loạn, anh chỉ cần
liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
"Cơ hội cuối cùng tôi đã cho anh, đáng tiếc......" Tô Quân Ly cười lạnh,
"....... Anh lại vứt bỏ!" Dứt lời, anh đem túi văn kiện thu hồi lại, lập tức
đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Lương Siêu có chút luống cuống, "Tô tiên sinh không sợ tôi đem video
giao cho đồn cảnh sát hay sao?" Thanh âm của hắn lộ ra vẻ uy hiếp, "Anh
hẳn nên hiểu rõ, video này ghi chép rất rõ ràng việc Giản tiểu thư lái xe
đụng phải người của chúng tôi."