Nữ nhân bên cạnh như mẫn cảm phát hiện ra gì đó, hơi nghiêng người
liếc nhìn Giản Mạt, lại mang theo nghi vẫn nhìn về phía Cố Bắc Thần…
“A, Mạt tỷ…" Thanh âm Hướng Vãn đột nhiên lên tiếng, “Sao em lại
cảm thấy… người kia rất giống Cố Bắc Thần?" Nghi ngờ hạ xuống, vừa lúc
Cố Bắc Thần quay mặt qua, cô ấy lập tức mở to mắt nhìn: “Thật sự là Cố
Bắc Thần!"
Cũng không biết là bởi kinh ngạc hay vui mừng, thanh âm của Hướng
Vãn có chút lớn, dẫn tới khó chịu cho người xung quanh.
Hướng Vãn vội gật đầu cười xin lỗi, cứ như vậy nhìn chằm chằm Cố Bắc
Thần… Hắn so với trong hình còn đẹp trai hơn gấp mấy lần a a! Trời ạ, cô
thậm chí còn có cơ hội tiếp xúc hắn ở khoảng cách gần như vậy.
Cố Bắc Thần nhìn vẻ mặt hoa si của Hướng Vãn, lạnh lùng thu hồi con
ngươi, đối với nữ nhân bên cạnh nói: “Không biết!"
Nữ nhân kia lại liếc nhín Giản Mạt: “Thật sự không biết?”
“Ừ!”
Trái tim Giản Mạt như bị ai đó đánh một quyền… Thanh âm hai người
họ cũng không ép tới thật thấp, cộng thêm cô đang cố ý muốn nghe thành
ra lời nói bọn họ thật rõ ràng.
A, không biết… Cố Bắc Thần, anh thật giỏi!
Giản Mạt âm thầm cắn răng, lập tức hướng Hướng Vãn nói: “Chị nói cho
em biết, đừng nhìn vẻ ngoài Cố Bắc Thần, kì thực, hắn chính là loại người
bên ngoài vàng ngọc bên trong là một con người thối nát. Hắn có thể tu
dưỡng tới nghe nhạc hội hòa tấu sao? Còn không thể đánh giá nốt nhạc…
cho nên, em đừng si mê hắn."