"..." Giản Mạt cảm thấy mình thực sự không thể cùng Cố Bắc Thần nói
chuyện phiếm cho tốt được, mặc kệ nói cái gì, hắn tuyệt đối đều là dùng
nửa người dưới tự hỏi vấn đề.
Giản Mạt nghiến răng: Anh không sợ xài nhiều quá rồi sau này thành bất
lực à, em là không quan tâm đâu!
Cố Bắc Thần nhìn tin nhắn mang vẻ cảnh cáo của Giản Mạt, khoé môi
mỉm cười vô ý thức dù không nhắn tin lại.
“Chậc chậc, cười đến vui vẻ như vậy…” Lâm Hướng Nam lên tiếng.
Lệ Vân Trạch hơi nhíu mày nhìn Cố Bắc Thần, “Là Thẩm Sơ?”
Cố Bắc Thần không trả lời, trong lòng bỗng khựng lại, âm thầm cau mày.
Long Kiêu hơi híp mắt, sắc bén nhìn, “Nếu như đối với Thẩm Sơ vẫn
còn tình cảm, thì sớm giải quyết chuyện của Giản Mạt đi…”
“Lão đại, đó chính là nỗi khổ tình yêu của tam ca…” Lâm Hướng Nam
nhíu mày vui cười nói, “Trong nhà hồng kỳ không ngã, gia ngoại cờ màu
phiêu phiêu.”
“Giản Mạt là một cô gái tốt, nếu có thể, đừng làm tổn thương cô ấy.” Lê
Vân Trạch tiếp lời, nghĩ đến tối qua nửa đường hai người tạm biệt, Cố Bắc
Thần có chút không ổn nên cũng hơi lo lắng, “Quay đầu để biết lựa chọn
đúng.”
Cố Bắc Thần hơi sững sờ, lập tức rơi vào trầm mặc.
Long Kiêu và Lệ Vân Trạch thông đồng liếc nhìn nhau, sau đó hai người
bọn họ liền lập tức âm thầm nhíu mày.
Nếu như Cố Bắc Thần có động tâm với Giản Mạt, trong giả định Thẩm
Sơ không trở về thì có lẽ sẽ trở thành một chuyện tốt đẹp hoàn hảo…