Di động của cô vang lên, cô tiếp máy.
"Kỷ Diêu ơi, làm ơn đừng nhắc tới chuyện hôm đó nữa, thể diên của
tớ mất sạch rồi!" Mặt cô vì bị trêu chọc đỏ lên. Bực thật! Ngày đó ma xui
quỷ khiến mới chơi cái trò đập máy tự động, đón codom rơi ra. Vì một giây
lầm lỡ, hình tượng thục nữ của cô đi tong, lại còn diễn trò miễn phí cho
người khác xem, "Tớ không đi được rồi, khi nào thì cũng như vậy thôi à, hè
này ba tớ bắt tớ phải vào công ty học tập, cũng không biết muốn tớ học cái
quỷ gì nữa . . . . . sau này tớ chỉ muốn thi đại học ngành thiết kế thôi, chỉ sợ
rằng không được, dù sao tương lai này không tới lượt tớ có quyền định đoạt
. . . . . . uhm , vậy tớ sẽ cố gắng."
Cố gắng con khỉ á!.
Kỉ Diêu nói gì nhỉ? Đi cắm trại? Có mà chuyện trong mơ, trừ phi cô là
thần tiên thì mới có khả năng.
Xe chậm rãi dừng lại, dường như hôm nay đoạn đường từ nhà tới công
ty ngắn hơn mọi ngày.
Lan Khê vẫn còn kinh ngạc, ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe,
bên tai đã vang lên tiếng mở cửa. Cái người suốt đoạn đường vẫn giữ im
lặng, cuối cùng cũng chịu lên tiếng, giọng nói anh vẫn trầm thấp, luôn tỏa
ra khí lạnh.
"Nếu rãnh rỗi quá, không biết làm việc gì, thì cố dùng đầu óc suy nghĩ
tới vấn đề của công ty ba cô đi. Có buồn cười không khi ông ấy đã hơn 50
tuổi vẫn phải hằng ngày bù đầu nhức óc với việc cứu công ty, trong khi cô
là con gái ruột thì chỉ biết vẫn vơ suy nghĩ đến chuyện hưởng thụ mùa hè?",
ngôn ngữ mang đầy sự châm biếm. Cánh tay to lớn vẫn tao nhã chống trên
cửa xe, gương mặt anh lãnh khốc, vô tình tựa như một con báo đen nguy
hiểm "bây giờ thì tôi đã hiểu, tại sao ông ta nhìn già hơn trước tuổi, nếu
như tôi không chịu quay về, chỉ sợ ông ta không sống được bao lâu đâu?"