"Anh, anh làm sao vậy. . . . . ." Lông mi dài mở ra, Lan Khê tìm vị trí
thoải mái ở trong khuỷu tay của anh nhẹ nhàng mè nheo, ngước mắt dùng
giọng điệu mềm mại khàn khàn hỏi.
Từ lúc vừa bắt đầu liền nhận thấy được anh có cái gì đó không đúng,
bây giờ cô mới dám hỏi.
Cặp mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần tỏa ra hơi thở lạnh lùng, dừng
một chút không nói gì, cúi đầu ở nơi nhạy cảm sau tai cùng bên gáy của cô
khẽ hôn hai cái, cảm thấy cô không tự chủ được run rẩy, than nhẹ, anh
khống chế được cô, hôn càng lúc càng sâu.diendanlequydon
"Muốn ăn cái gì thì lát nữa nói cho anh biết, anh sẽ trực tiếp gọi thức
ăn lên đây, không cần đi xuống dưới, biết không?" Anh ở bên tai cô nói thật
nhỏ.
Vừa nghĩ tới giờ phút này Mạc Như Khanh vẫn đang ngồi ở dưới, lồng
ngực của anh liền lạnh như băng.
Lan Khê hoảng hốt, không kịp phản ứng, cho nên bị anh mang theo
một tia lạnh lùng uy hiếp ngậm lấy vành tai của cô cắn xuống một cái, cô
bỗng nhiên khẽ run lên co rúm bả vai lại, mang theo sự uất ức ngoan ngoãn
đáp lại: "Biết."
Lại ôm cô thật chặt vào lòng, Mộ Yến Thần cùng cô ôn tồn, nhẹ nhàng
hưởng thụ biểu tình trên mặt của cô, dưới thân thể khéo léo mềm mại của
cô, giọng nói mềm mại trả lời anh, trong lòng Mộ Yến Thần từ từ tràn ngập
sự thương yêu , dường như bất cứ lúc nào anh cũng đều mơ tưởng đến hình
dáng này, ôm cô vào trong ngực, dốc hết tất cả sức lực, muốn cho cô vui
vẻ, nhìn cô mạnh khỏe.
Anh đắm chìm trong ấm áp, muốn chết chìm ở trong đó, không muốn
tỉnh lại.