Cho dù hôm nay cùng nhau tiến cung, Trần thị cũng không nói chuyện
với con dâu một câu, bà thực sự rất chán ghét nàng ta, chỉ đợi Vương thái
hậu hỏi cái gì thì bà trả lời cái đó.
Vương Thái hậu thấy vậy rất tức giận, nói với Trần thị: "Nếu ngươi còn
không buông bỏ việc đó, có phải ngươi muốn ai gia cũng phải xin lỗi ngươi
hay không? Việc cũng đã xong rồi, mỗi ngày ngươi làm bộ mặt khóc tang
để làm gì? Hay là ngươi muốn ai gia quỳ xuống xin lỗi ngươi."
Thái Hậu nói thực sự quá nghiêm trọng, Trần thị vội vàng quỳ xuống, cúi
đầu im lặng không nói.
Vương thái hậu không muốn nhìn thấy bộ dạng muốn chết không được
muốn sống không xong của Trần thị, cho dù cháu trai mình là Thừa Ân
công thế tử bị què một chân, nhưng những nơi khác vẫn lành lặn, đâu giống
như Trần thị suốt ngày ủ rũ, nhìn thôi cũng thấy phiền lòng? Cứ như người
khác đều thiếu nợ bà ta vậy. Chuyện Trần thị cộng thêm chuyện xảy ra đêm
ba mươi tháng chạp, hỏa khí của Vương thái hậu lập tức bạo phát, bà cầm
lấy chén trà trên tay ném về phía Trần thị.
"Thật ra ngươi rất giỏi, đến thỉnh an ai gia còn trưng ra bộ mặt này. Ai
gia cho ngươi biết, ai gia không muốn nhìn thấy bản mặt này của ngươi,
nếu có lần sau, ai gia sẽ không dễ dàng tha thứ."
Vương Minh Nhã vội nói: "Cô mẫu, mẫu thân chỉ là nhất thời luẩn quẩn
trong lòng, không bằng chất nữ thỉnh mẫu thân đi Trữ Tú Cung, chất nữ sẽ
khuyên bảo mẫu thân, ngài thấy thế nào?"
Vương thái hậu xua xua tay không nói thêm gì, thật sự là nhìn thấy Trần
thị đã cảm thấy đen đủi. Vương Minh Nhã vội vàng đưa mẫu thân của mình
đến Trữ Tú Cung.
Bên trong Trữ Tú Cung, Trần thị nhìn thấy Ngũ hoàng tử được cung
nhân chăm sóc rất tốt, bà đứng nhìn trong chốc lát liền thôi.