Hoàng Hậu nương nương cảm thấy trong cung ít đứa nhỏ, cho nên cũng
gọi vài đứa nhỏ trong hoàng tộc đến học cùng. Con cháu hoàng tộc cũng
đều là thiên chi kiêu tử, tính tình kiêu ngạo, thêm nữa đều là trẻ con, cãi
nhau đánh nhau cũng không thể tránh được.
Có mấy quận chúa còn hơi có chút khí thế không sợ trời không sợ đất, có
một lần xích mích cùng Nhị công chúa, còn đẩy ngã Nhị công chúa xuống
đất. Đại công chúa biết, không nói hai lời, lập tức lại đây hỗ trợ, mạnh mẽ
đẩy ngã vị quận chúa kia.
Kỳ thật những đứa bé này đánh nhau cãi nhau cũng không phải chuyện
gì lớn. Tâm tư của một đứa trẻ đơn giản, không có tình cảnh cậy thế thân
phận cha mình. Cho nên lần này đánh nhau, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu
đều không tìm người tính toán gì.
Nói cho cùng đều là thân thích, chỉ là từ đó về sau, tình cảm giữa Đại
công chúa và Nhị công chúa thân thiết hơn một bậc.
Triệu Hoàng Hậu thấy con gái như vậy, liền cười nói: "Từ nhỏ, nhóm ma
ma đã dạy dỗ ngươi phép tắc. Sao còn dạy các ngươi thành một lũ khỉ nhỏ
thế này, còn nghịch ngợm hơn con trai."
An phi cũng gật đầu, nói: "Thần thiếp cũng nghĩ như vậy, chỉ sợ về sau ở
lớp học sẽ trở nên vô pháp vô thiên ."
Hoàng Thượng nói: "Công chúa của trẫm nên như vậy, không thể để cho
người bắt nạt. Chỉ là các ngươi nhớ kỹ , không thể vô duyên vô cớ bắt nạt
người khác, trở nên ương ngạnh trẫm cũng không thích ."
Đại công chúa và Nhị công chúa vội vàng thưa vâng.
Ôn tần nhìn Đại công chúa và Nhị công chúa, trong lòng càng phiền
muộn. Hoàng Thượng cũng không thiếu công chúa, có Đại công chúa ở
đây, công chúa khác vô luận thế nào cũng kém hơn con bé. Thêm nữa còn