"Vải quần áo Thục phi nương nương mặc nghe nói một năm chỉ có thể
sản xuất mấy cuộn. Khi nào ta cũng có thể có một thân phục trang như vậy
thì tốt rồi." Một tú nữ trong đó thở dài.
"Cái này dễ dàng nha, ngươi quan hệ tốt với Thục phi nương nương, đến
lúc đó xin một bộ, nàng đương nhiên sẽ cho ngươi." Có chút chê cười nói.
"Thôi đi, Thục phi nương nương nào có phải người chúng ta được tùy
tiện nói? Nơi này chính là hoàng cung, đừng bởi vì một câu mà làm cho
mình mất đi cơ hội, vẫn nên kín miệng một chút đi." Có một tú nữ khá ổn
trọng nói.
Tất cả mọi người đều khó mà nói được gì, cũng thật sự sợ tai vách mạch
rừng, bị truyền ra, mất đi cơ hội.
Đương nhiên, trong số này không thiếu loại người dã tâm bừng bừng,
muốn kéo Thục phi xuống ngựa, chính mình thay thế.
Người có dã tâm không phải chuyện xấu, trong cung vốn dĩ chính là
người mạnh hơn mới có thể sinh tồn.
Triệu Hoàng hậu đến Từ Ninh Cung thỉnh an Thái hậu, thuận tiện mời
Thái Hậu đến tham gia chung tuyển.
Vương Thái hậu lại nói: "Lần này ai gia không đi, để Thục phi và Đức
phi đi theo thôi. Hoàng Thượng đâu, lần này tuyển tú, sao Hoàng Thượng
một chút cũng không ra mặt?"
Triệu Hoàng hậu nói: "Chuyện tiền triều bận rộn, Hoàng Thượng rất ít
vào hậu cung. Hoàng Thượng đã nói với thần thiếp, thời điểm chung tuyển
người sẽ không đi, để thần thiếp và mẫu hậu thương lượng mà làm."
Cũng chính là không coi trọng tuyển tú lần này.