Hoàng Thượng: "Hoàng Hậu cùng Thục phi nói đều có lý, việc này,
Hoàng Hậu mau chóng điều tra rõ, tìm thủ phạm, làm cho hậu cung an tĩnh
lại."
Mục đích của Hoàng Hậu đã đạt tới, rất nhanh cáo từ.
Hàng năm trong cung đều có người chết, trừ phi là người quan trọng mới
có thể truy tìm nguyên nhân. Mặc khác, người không quan trọng thì đâu tất
yếu.
Trịnh tiệp dư chết, hoàn toàn có thể nói là có người hầu ghi hận trong
lòng, vì báo thù cho tỷ muội hoặc nguyên nhân linh tinh, cho nên mới hạ
độc hại Trịnh tiệp dư.
Tìm một người thế tội, cũng không phải không thể. Chỉ là nếu như có thể
tìm ra hung phạm, Triệu Hoàng Hậu cũng không có không nguyện ý.
Nếu như hoàng tự xảy ra chuyện, Hoàng Thượng khẳng định muốn
nghiêm khắc đem người tra ra, nhưng đây là Trịnh tiệp dư đã thất sủng,
nàng ta chết cũng tạo ra ảnh hưởng không lớn.
"Cô cô, về sau ngài đừng giúp ta, đây đều là mệnh của ta." Ngọc Lan đôi
mắt đỏ hoe nói.
Hạ cô cô vội vàng khuyên: "Ngọc Lan, còn có một năm nữa ngươi có thể
xuất cung về nhà, cô cô nhất định giúp ngươi!"
Nói chuyện là Hạ cô cô và Hòa Ngọc Lan ở Xuân Phương cung.
Trong lòng Hạ cô cô, Ngọc Lan giống như một đứa con của bà. Mắt thấy
có hy vọng ra cung, kết quả lại như sét đánh ngang tai, Ngọc Lan lại bị
Mẫn công công coi trọng, muốn Ngọc Lan gả cho hắn.