"Nga, ngươi tính chúc thọ cho phụ hoàng ngươi như thế nào?" Trần Mạn
Nhu lập tức khơi dậy hứng thú, vạn thọ tiết còn có mấy tháng thời gian,
Tiểu tứ chuẩn bị thật quá sớm. Cũng không biết hắn chuẩn bị cái gì, nghĩ
nghĩ, trên mặt lộ chút thất vọng: "Tiểu tứ rất bất công, cũng không có chuẩn
bị quà sinh nhật cho mẫu thân."
Sinh nhật của nàng so với Hoàng thượng thì sớm hơn hai tháng, thời
điểm tháng tám là sinh nhật của nàng.
Tiểu tứ nhất thời hoảng hốt, vột ôm chặt cánh tay Trần Mạn Nhu lắc lắc:
"Nương đừng thương tâm, Tiểu tứ cũng chuẩn bị lễ vật nương, bất quá
nương hiện tại không thể nhìn, ma ma nói, lễ vật là phải chờ đến lúc xem
mới có thể kinh hỉ, hiện tại cho nương, thời điểm sinh nhật nương thì không
có kinh hỉ."
"Là nương oan uổng Tiểu tứ, nương xin lỗi Tiểu tứ." Thấy khuôn mặt
nhỏ nhắn của Tiểu tứ còn có chút ủy khuất, Trần Mạn Nhu vội vàng xin lỗi:
"Không bằng như vậy đi, hôm nay nương cho Tiểu tứ ăn thêm hạt dẻ cao,
xem như vậy có được không?"
Tiểu tứ thích ăn nhất chính là hạt dẻ cao, bất quá Trần Mạn Nhu luôn
luôn không cho phép hắn ăn nhiều, sợ là răng hắn hư mất.
Nghe được điều kiện này, Tiểu tứ mới lộ ra tươi cười sáng lạn: "Vậy Tiểu
tứ tha thứ cho nương, nương, trong bụng mẫu hậu có phải cũng có tiểu đệ
đệ hay không? Hôm nay Đại hoàng huynh thật cao hứng đâu, lại cho Tiểu
tứ lễ vật."
Nói xong, cởi hà bao đưa cho Trần Mạn Nhu xem, bên trong một cái
bạch ngọc khắc hình tiểu hổ, dáng điệu thơ ngây khả ái, thập phần đáng
yêu.
Trần Mạn Nhu gật đầu: "Uh, trong bụng mẫu hậu ngươi cũng có tiểu đệ
đệ, về sau Tiểu tứ cần phải ngoan ngoãn, đều phải đối tốt với đệ đệ cùng