"Nhanh đi thỉnh ngự y! Phong bế Chung Túy cung." Ba ngày sau, Trần
Mạn Nhu liên thanh phân phó nói: "Lập Xuân, ngươi đi Càn Thanh cung
hồi bẩm Hoàng thượng, Tứ hoàng tử có thể là bị thiên hoa, để cho Hoàng
thượng nhanh chuẩn bị xe, bản cung cùng với Tứ hoàng tử xuất cung."
Lý ngự y rất nhanh liền mang theohòm thuốc đến đây, Trần Mạn Nhu
dẫn hắn đi vào, vẻ mặt lo lo lắng lắng: "Lý ngự y, Tiểu tứ khẳng định là bị
thiên hoa, lúc trước, hắn chỉ nói không thoải mái, ta chỉ nghĩ đến ban ngày
hắn bị nóng, không nghĩ tới, ngày hôm qua bỗng nhiên bắt đầu nóng lên,
trên người cũng nổi lên một loạt nốt đỏ."
Lý ngự y chưa kịp nói tiếp, chỉ tiến lên bắt mạch cho Tiểu tứ, một lát
sau, quay đầu nhìn Trần Mạn Nhu, trên mặt Trần Mạn Nhu vẫn mang theo
vài phần lo lắng: "Đây là thiên hoa đúng hay không? Trời ạ, ta nhất định
phải nói cho Hoàng thượng, ta muốn mang theo Tiểu tứ đến ngoài cung
tránh đi, chờ thiên hoa của Tiểu tứ tốt lên, chúng ta sẽ trở về..."
Vừa nói, Trần Mạn Nhu vừa dùng khăn tử dụi mắt. Đối Nguyệt ở phía
sau nhét vào trong tay Lý ngự y một cái hà bao. Trên mặt Lý ngự y mang
theo chút chần chờ, một lát sau, nghe thấy bên ngoài truyền báo, nói là
Hoàng thượng lại đây, Lý ngự y mới xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Hoàng thượng, Tứ hoàng tử nổi nốt đỏ, lại có nhiệt độ cao, có điểm
giống bệnh trạng thiên hoa, nhưng có phải thiên hoa hay không, vi thần tạm
thời xác định không được." Lý ngự y rất thành thật, hắn vốn chính là người
của Hoàng thượng, lúc này không có biện pháp lừa Hoàng thượng, lại
muốn bán cho Trần Mạn Nhu một cái nhân tình, nói đáp án có vẻ mơ hồ.
Dù sao, nhìn Trần quý phi như vậy, cũng bất quá là muốn mang Tứ
hoàng tử ra ngoài cung trụ một đoạn thời gian, hẳn là không có gì trở ngại.
Nếu là chuyện có hại cho Hoàng thượng, hắn là tuyệt đối sẽ không nói như
vậy.