Hoàng thượng hành lễ với Từ An thái hậu, lập tức ngồi bên người Từ An
thái hậu. Đại công chúa hành lễ với Từ An thái hậu trước, tiếp theo xoay
người hành bán lễ với Trần Mạn Nhu, lập tức an vị ở bên người Hoàng
thượng không nói.
Dương quý phi nhăn mặt nhíu mày, nhìn qua Hoàng thượng, thấy Hoàng
thượng cũng không tỏ vẻ gì với hành vi của Đại công chúa, trong mắt liền
mang theo vài phần nghi hoặc.
"Chuyện Đại hoàng tử trúng độc, trẫm đã tra ra manh mối. Dương quý
phi, Thục phi, Lưu phi, ba người các ngươi không có gì muốn nói sao?"
Hoàng thượng trầm mặc một hồi, đem biểu hiện mọi người đều nhìn trong
mắt, mới nghiêng đầu nhìn chằm chằm Dương quý phi ngồi phía trước hỏi.
Trên mặt Dương quý phi đầu tiên là xuất hiện một cỗ mờ mịt: "Cái gì?
Nói cái gì?"
Lập tức liền phản ứng lại: "Hoàng thượng! Ngài hoài nghi thiếp? Giết
Đại hoàng tử với thiếp có chỗ tốt gì? Thiếp ngay cả hài tử cũng không có,
vì sao thiếp phải làm chuyện ngốc như vậy? Thỉnh Hoàng thượng minh
xét!"
Thục phi cũng bùm một tiếng quỳ gối bên người Dương quý phi, vừa
ngẩng đầu chính là vẻ mặt đầy nước mắt: "Hoàng thượng, muốn thiếp nói
gì? Thiếp căn bản không biết chuyện này a, thời điểm sự tình phát sinh, Nhị
hoàng tử cũng trúng độc a, hổ độc còn không ăn thịt con, thiếp làm sao có
thể xuống tay với Nhị hoàng tử đâu? Nhị hoàng tử là chỗ dựa cả đời của
thiếp a, cầu Hoàng thượng minh xét."
Lưu phi lại mờ mịt luống cuống, hơn nữa ngày mới phản ứng lại, quỳ gối
phía sau Dương quý phi cùng Thục phi, còn có chút không rõ tình huống:
"Hoàng thượng, chuyện Đại hoàng tử trúng độc, cùng thiếp có quan hệ?
Thiếp luôn luôn cùng Đại hoàng tử tiếp xúc rất ít, cho dù nói chuyện, cũng