Nàng tuy rằng là nữ nhi của mẫu hậu, nhưng là sẽ gả ra ngoài, thì là người
của nhà người khác. Thục phi, cũng là một hy vọng khác của Chu gia.
Lúc trước mẫu hậu sợ giáo dưỡng ma ma không dụng tâm, hoặc là ngày
sau nô đại khi chủ, cho nên, người nhà những giáo dưỡng ma ma, đều bị
Chu gia khống chế. Lúc này, thái độ vài giáo dưỡng ma ma, kỳ thật, coi
như là có tình có lý.
Chính là, rốt cuộc có chút khó bình ổn.
"Dù sao các nàng cũng hầu hạ cháu gái đã nhiều năm." Đại công chúa
ôm cánh tay Từ An thái hậu, hơi khổ sở nói: "Lại là người mẫu hậu lưu cho
cháu gái, nếu cháu gái lập tức xử trí, khó tránh khỏi sẽ làm lòng người
nguội lạnh. Hoàng tổ mẫu yêu thương cháu gái, liền tạm thời đem các nàng
giữ lại đi."
Từ An thái hậu thở dài, đưa tay trạc trạc ót Đại công chúa: "Ngươi a,
chính là mềm lòng."
Hốc mắt Đại công chúa ửng đỏ tựa vào người Từ An thái hậu. Trần Mạn
Nhu thấy mình không thể chen lời, tính thời gian thấy Tiểu tứ sắp tan học,
liền vội vàng đứng dậy cáo lui. Từ An sẽ không lưu Trần Mạn Nhu lại, Đại
công chúa lúc này cũng sẽ không để cho Trần Mạn Nhu xem mình bị chê
cười, cho nên Trần Mạn Nhu rất nhanh liền từ Từ An cung đi ra.
Chung Túy cung, Hoa phi đang ngồi trên tháp nhìn bàn cờ, phía trên
quân cờ màu đen cùng quân cờ màu trắng chiếm cứ một bên. Lâm Lang
đứng ở một bên, ngẫu nhiên nhìn nhìn ly trà trong tay Hoa phi, sau đó đổi
trà lạnh xuống dưới.
Trân Châu vội vội vàng vàng vào cửa, ở bên tai Hoa phi nói một nói một
chút. Hoa phi hơi hơi nhíu mày, ném quân cờ tới một bên: "Tin tức là thật?"