người an phận, cho nên đã nghĩ đem sự tình giao cho ba người các ngươi,
các ngươi thấy như thế nào?"
Hoa phi vội vàng cười nói: "Nương nương có thể nghĩ đến thiếp, cũng đã
là làm cho thiếp thụ sủng nhược kinh. Chính là thời điểm thiếp ở nhà vẫn
chưa quản lý qua gia sự, chỉ sợ không thể đảm nhiệm. Thiếp càng ngưỡng
mộ nương nương, muốn vẫn hầu hạ Hoàng hậu nương nương."
Ý tứ này chính là muốn đi theo đi bãi săn.
Trên mặt tứ phi đều có chút giãy dụa, Hiền phi vừa muốn từ trong tay
Thục phi các nàng lấy ra một ít cung quyền, nhất là nàng tiến cung còn sớm
hơn so với Thục phi, Thục phi đều đã quản cung vụ trong thời gian ngắn,
nàng cũng là vừa mới được phóng xuất, thật sự là làm cho người ta thực
cáu giận. Nhưng là, nàng lại muốn đi theo đi vãn hồi ấn tượng tâm lý của
mình trong lòng Hoàng thượng, cho nên giãy dụa liền lợi hại hơn.
Mà Thục phi các nàng, lại là vừa luyến tiếc quyền lực tới tay, vừa luyến
tiếc cơ hội lần này. Phải biết rằng, lần này đi theo Hoàng thượng đi ra
ngoài, như vậy không cần cùng nhiều nữ nhân cạnh tranh, đến lúc đó bụng
tranh khí, nói không chừng có thể hoài tiểu hoàng tử. Núi dựa lớn nhất của
nữ nhân hậu cung, vẫn là hoàng tử.
Phó phi cũng có chút sốt ruột, lý do cùng Thục phi các nàng giống nhau,
hai bên đều khó có thể dứt bỏ.
"Hoa phi có tâm." Trần Mạn Nhu thưởng thức sắc mặt những người này,
chờ xem đủ, mới chậm rãi nói: "Chính là bản cung cũng không tiện quyết
định, không bằng như vậy đi, chúng ta xem Thái Hậu nương nương nói như
thế nào trước."
Nàng thực không ngại làm cho Thái Hậu nương nương khó xử một đoạn
thời gian, hiện tại Hiền phi bất kể ưu thế cũng không có gì. Một bên là cung