HẬU CUNG MƯU SINH KẾ - Trang 1369

"Hiền phi phụng dưỡng ngươi chẳng phải là chuyện nên làm sao?"

Hoàng thượng thuận miệng nói, nhéo nhéo lòng bàn tay Trần Mạn Nhu:
"Uống nhanh đi, thời gian hôm nay không còn sớm, uống canh xong ngươi
liền ở tại chỗ này, ngày mai mới bắt đầu săn bắn, đến lúc đó ngươi cùng
trẫm cùng nhau."

"Thật sự? Ta cũng có thể đi?" Trần Mạn Nhu nhất thời hưng phấn,

nguyên vốn tưởng rằng nàng cũng cũng chỉ có thể ở lại đây nhìn một cái,
sau đó chờ Hoàng thượng bọn họ đi săn thú, mình kỵ một tiểu mã ở phụ
cận đi một chút là được, thật không nghĩ tới, cư nhiên còn có loại kinh hỉ
này.

"Ngươi là Mạn Nhu của trẫm, ngươi không thể đi ai có thể đi?" Hoàng

thượng cười nói, Trần Mạn Nhu cao hứng đang muốn nói gì, bỗng nhiên
nghĩ đến Hiền phi còn ở trong lều trại, vừa chuyển đầu, quả nhiên nhìn thấy
vẻ mặt dữ tợn của Hiền phi.

Trần Mạn Nhu giật mình, hai tay nắm cánh tay Hoàng thượng, làm ra bộ

dáng kinh ngạc, lập tức lại vội vàng buông. Nhưng là ngắn ngủi tiếp xúc
này, vẫn khiến cho Hoàng thượng chú ý, theo Trần Mạn Nhu ánh mắt nhìn
đến sắc mặt phẫn hận tức giận của Hiền phi, liền hơi hơi nhíu mi.

Hiền phi cũng đột nhiên phản ứng lại, nháy mắt điều chỉnh tốt sắc mặt

mình, cười nói: "Cảm tình Hoàng thượng cùng nương nương thật tốt,
Hoàng thượng, ngày mai thiếp cũng muốn đi theo Hoàng thượng đi săn thú,
để cho thiếp cũng đi theo đi thôi? Đến lúc đó, thiếp còn có thể chiếu cố
nương nương một chút đâu."

Hoàng thượng khoát tay: "Trẫm đều có an bài, thời gian không còn sớm,

ngươi cũng nhanh chóng trở về đi."

Hiền phi rất không cam lòng, ngầm vụng trộm trừng mắt nhìn Trần Mạn

Nhu, Trần Mạn Nhu cúi đầu ăn canh, nửa ánh mắt cũng chưa cho Hiền phi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.