"Đại hoàng tỷ bắt nạt người." Tam hoàng tử đô đô than thở nói, trong
mắt Nhị hoàng tử hiện lên oán giận, cũng không nhiều lời. Mắt Tiểu tứ mắt
cô lỗ lỗ chuyển vòng vo, liếc mắt một cái nhìn thấy Hoàng thượng cùng
mẫu hậu đến, lập tức hưng phấn : "Mẫu hậu, ta cũng cưỡi ngựa được
không?"
"Không tốt." Trần Mạn Nhu chỉ cho hai chữ, thấy thần sắc Tiểu tứ uể oải,
Trần Mạn Nhu nhíu mày: "Đã quên trước khi chúng ta đến nói cái gì? Tiểu
tứ, ngươi đã nói muốn làm một quân tử, quân tử nhất ngôn ký xuất tứ mã
nan truy, chẳng lẽ ngươi phải làm tiểu nhân nói chuyện không tính?"
Tiểu tứ chu chu miệng, vẻ mặt lại đáng thương vô tội, làm nũng ngăn
trước mặt Trần Mạn Nhu, ngửa đầu nhìn Trần Mạn Nhu: "Ta muốn làm
quân tử, lúc trước chúng ta nói cũng là ta không thể một mình cưỡi ngựa,
chưa nói không thể cho người mang theo, mẫu hậu mẫu hậu, ngươi tìm một
người mang ta thôi, ta cam đoan thực nghe lời, tuyệt đối sẽ không tự mình
cưỡi ngựa."
Trần Mạn Nhu hơi nhíu mày, sờ sờ cằm, cảm thấy chủ ý này trái lại rất
không tệ, nàng cũng không muốn hài tử của mình dưỡng thành nhược kê.
Bất quá, việc trước mắt, giống như nàng cũng không làm chủ được a. Vì
thế, lén lúc nháy mắt với Tiểu tứ.
Tiểu tứ thật thông minh a, vừa thấy ánh mắt mẫu hậu hắn quét về một
hướng, lập tức đáng thương hề hề quay đầu nhìn Hoàng thượng: "Phụ
hoàng, ngài là phụ hoàng tốt nhất trên đời này, ngài cũng hiểu rõ Tiểu tứ
nhất, mẫu hậu cũng nghe lời ngài nhất, ngài khiến cho mẫu hậu đáp ứng
con đi."
Hoàng thượng cười ha ha, bị Tiểu tứ một bộ dáng vô lại làm nũng chọc
thập phần sung sướng, xem đủ tướng của tiểu nhi tử đáng thương, lúc này
mới quay đầu nói với Trần Mạn Nhu: "Trẫm tìm thị vệ mang theo hắn đi,