"Có thể hầu hạ Hoàng tổ mẫu, cháu gái rất cao hứng." Đại công chúa
cũng cười hì hì nói, Trần Mạn Nhu vội vàng khen: "Đại công chúa là người
hiếu thuận, Thái Hậu nương nương cũng là người có phúc khí, cháu gái tốt
như vậy, nhưng là thực khó được."
Từ An thái hậu liên tục gật đầu, Trần Mạn Nhu nói đến Hoa phi: "Thái
Hậu nương nương, Hoa phi có thai, cho nên thiếp muốn miễn Hoa phi thỉnh
an, người xem như vậy có thể làm ?"
Hoa phi vội vàng đứng dậy hành lễ: "Thiếp đa tạ Hoàng hậu nương
nương thông cảm, chính là thỉnh an là bổn phận của thiếp, thiếp không thể
ỷ vào hài tử trong bụng..."
"Hoa phi!" Trần Mạn Nhu lãnh lùng quát một tiếng: "Ngươi cho là bản
cung miễn ngươi thỉnh an là suy nghĩ cho ngươi? Bản cung nhưng là nhìn
hài tử trong bụng ngươi, đó là hoàng tự! Là hài tử của Hoàng thượng!
Ngươi vì không cho người ta nói ngươi không có quy củ, có thể bạc đãi hài
tử trong bụng?"
Sắc mặt Hoa phi nhất thời trắng bệch, nhìn sắc mặt Từ An thái hậu cũng
không tốt lắm, vội vàng nói: "Thiếp không phải ý tứ này, thiếp cũng là thực
coi trọng hoàng tự."
Từ An thái hậu khoát tay: "Được rồi, nếu Hoàng hậu miễn ngươi thỉnh
an, ngày sau ngươi cũng không cần đến đây, Hoàng hậu nói rất đúng, hoàng
tự làm trọng, Hoa phi phải chiếu khán tốt bụng ngươi mới được."
Tuy nói Từ An lúc này đối với Hoa phi có chút bất mãn, nhưng là đối với
Trần Mạn Nhu, cũng là có chút bất mãn. Nàng cảm thấy, Trần Mạn Nhu
đây là dùng Hoa phi biểu đạt bất mãn với nàng. Lúc trước Hoa phi nhưng là
đầu phục mình, kết quả Trần Mạn Nhu lại ở Từ An cung răn dạy Hoa phi.
Trần Mạn Nhu coi như không phát hiện thần sắc Từ An thái hậu, lại thay
đổi