Lưu Thành thân là đại tổng quản Càn Thanh cung, đối với thái giám bên
người một ít phi tần phân vị cao trong cung, cũng đều có ấn tượng.
Hoàng thượng gật gật đầu phân phó: "Ngươi hiện tại lập tức dẫn người đi
qua, đem tiểu thái giám kia mang lại đây."
Lưu Thành lên tiếng, vội vàng đi. Hoàng thượng quay đầu thấy Trần
Mạn Nhu đang ôm Tiểu tứ, mà Tiểu tứ gật gật đầu, đó là bộ dáng buồn ngủ
gần chết mà còn cố chống đỡ thực có chút đáng yêu. Lại nghĩ con trai đáng
yêu như vậy, hôm nay kém chút bị người mang lòng ác ý hại, trong lòng lại
có chút tức giận.
Một lát sau, mới vỗ cánh tay Trần Mạn Nhu nói: "Ngươi để cho Tiểu tứ
đi nghỉ ngơi đi trước, việc này, trẫm nhất định sẽ điều tra rõ ràng."
Trần Mạn Nhu gật gật đầu, vừa bế Tiểu tứ đứng dậy vừa nói: "Thiếp cho
người chuẩn bị nước ấm cơm nóng, đợi lát nữa Hoàng thượng dùng một
chút, thiếp lập tức trở lại."
Hoàng thượng gật gật đầu, thấy Trần Mạn Nhu ôm Tiểu tứ có chút cố hết
sức, đơn giản tự mình tiếp nhận Tiểu tứ: "Ta đưa hắn trở về, ngươi nghỉ
ngơi trong chốc lát." Nói xong, cũng không chờ Trần Mạn Nhu phản ứng,
xoay người đi thẳng.
Trần Mạn Nhu ngẫm lại vẻ mặt đêm nay của Hoàng thượng với mình,
trong lòng cũng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra, đêm nay mình
làm, thật đúng là đúng rồi. Ngày sau, chỉ cần Hoàng thượng nhớ kỹ hành
động của mình hôm nay, nên sẽ đối với mình cùng bọn nhỏ càng có vài
phần cảm tình.
Nghĩ, Trần Mạn Nhu cười khổ một chút, xem đi, Tiểu tứ của mình còn
chưa có lớn lên đâu, hài tử của các nàng cũng chưa lớn lên đâu, liền một
đám đều bắt đầu ra tay. Mình nếu lại không cẩn thận một chút, về sau sẽ rơi
vào cùng một kết cục giống tiên hậu.