Cũng không biết mấy ngày trước Hoàng thượng nói lời kia là có ý tứ gì,
nếu thật sự là có tính toán này, ngày sau Tiểu tứ không muốn cẩn thận cũng
phải cẩn thận rồi, dù sao, phía trên Tiểu tứ còn có một Tam hoàng tử. Cùng
so sánh với nhà ngoại không đứng dậy nổi của Nhị hoàng tử, nhà ngoại
Tam hoàng tử, vài năm nay nhưng là phát triển thập phần nhanh chóng.
Hơn nữa, Hoàng thượng mới hơn bốn mươi tuổi, nếu hắn giống như Càn
Tiểu Tứ (Vua Càn Long) sống bảy tám mươi tuổi, nói lập trữ sớm như vậy,
chỉ sợ thực không phải chuyện tốt. Nàng tuyệt đối không thể để cho Tiểu tứ
của nàng biến thành quỷ đoản mệnh như thái tử Vĩnh Liễn của Càn Tiểu
Tứ, càng không thể để cho Tiểu tứ nhà mình biến loại bôi cụ như thái tử
Dận Nhưng của Khang Hi.
Cho nên, nàng phân tích các loại tình huống, sau đó cho người trong nhà,
cùng với Tiểu tứ, chuẩn bị ứng đối trước mới được.
Tuy rằng hiện tại Tiểu tứ đã có thể một mình đảm đương một phía,
nhưng là đứa nhỏ có bao lớn, cũng là tiểu hài tử trong lòng người mẹ, nàng
không có biện pháp không quan tâm.
Thời gian ba ngày, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không
ngắn lắm. Rất nhanh, hình bộ thượng thư liền dâng tấu chương. Tấu
chương viết tuy rằng rõ ràng dễ hiểu, nhưng là có một bộ phận không có
ghi. Cho dù là hình bộ thượng thư có quyền lực rất lớn, không có Hoàng
thượng ở đây, hình bộ thượng thư một không thể điều tra hậu cung, hai
không thể thẩm vấn hậu phi, cho nên tấu chương này, viết cũng chỉ là
chuyện tiền triều.
Tĩnh Hòa sư thái nguyên bản là người bên ngoài, thời điểm Ung Hòa
năm thứ tám mới đến kinh thành. Trước khi xuất gia, Tĩnh Hòa sư thái từng
có một biểu ca thanh mai trúc mã, sau đó Tĩnh Hòa sư thái gia cảnh suy tàn,
biểu ca kia liền cưới một tiểu thư môn đăng hộ đối khác.