HẬU CUNG MƯU SINH KẾ - Trang 436

"Buổi sáng ta sẽ tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương, buổi sáng trở về sẽ
niệm kinh bái phật. Buổi chiều ngủ trưa xong sẽ rèn luyện thân thể, phải
làm nữ hồng, luyện tập thư pháp hội họa, sao chép kinh phật, làm sao có
thời gian rảnh?"

Đức phi trừng to mắt nhìn Trần Mạn Nhu, Trần Mạn Nhu nháy mắt mấy

cái, quay đầu nhìn Hoàng hậu: "Nương nương, thiếp thật sự không am hiểu
cung vụ, ngài bỏ qua thiếp thân đi, thiếp thân tình nguyện thêu hà bao cho
ngài."

Hoàng hậu xoa xoa cái trán, nhìn Trần Mạn Nhu hỏi: "Ngươi có biết

ngươi đang nói cái gì sao?"

"Thiếp biết, thiếp muốn bố trí một cái tiểu phật đường, muốn vì phụ thân

trên chiến trường niệm phật cầu phúc." Trần Mạn Nhu nói thực rõ ràng, ánh
mắt thực kiên định. Lúc này đã sắp đến cuối năm, trên chiến trường mặc dù
có thông báo truyền đến, nhưng đều là một ít tiểu tin tức nhỏ.

Tin toàn thắng, ngay cả một chút dấu hiệu cũng không có. Trần Mạn Nhu

đã sớm bắt đầu sốt ruột, năm rồi nàng ở Thực Định phủ, tuy rằng hàng năm
cũng sẽ gặp một hai lần người Khiết Đan tiến công, nhưng đều là một hai
ngày thì có thể giải quyết. Lần này thời gian quá dài.

"Hảo, Huệ phi thành tâm, bản cung cũng không thể không đáp ứng, quay

về bản cung cho người đem bố trí phật đường cho ngươi." Hoàng hậu dừng
trong chốc lát, cười tủm tỉm nói.

Trần Mạn Nhu đang muốn tạ ơn, giật mình, tiếp theo có chút ngượng

ngùng nói: "Nương nương, thiếp còn muốn cầu ngài một sự tình, ngài đừng
ngại thiếp phiền phức."

"Nói đi." Không ai nhận ra Hoàng hậu nhíu nhíu mày nhẹ, thanh âm

mang theo vài phần bình thản. Trần Mạn Nhu nhu nhu khăn tử, thanh âm
mang theo vài phần xấu hổ: "Thời điểm bái phật, không phải ăn chay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.